[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Ngón Tay Vàng Đ...
2024-08-01 23:36:25
May sao Phó Văn Cảnh hẵng còn nhớ giờ là ban ngày, hơn nữa còn sắp đến giờ cơm, nên không làm càn mà rất nhanh đã trả lại tự do cho việc hít thở của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thở dốc, tức giận trừng mắt với Phó Văn Cảnh, nhưng ánh mắt này lại chẳng có tí sức uy hiếp nào.
Phó Văn Cảnh cười với Tô Nhuyễn Nhuyễn, đồng thời đứng lên, lấy một chiếc túi đựng đồ màu xanh quân đội trong tủ ra, lục lọi trong đó một lúc, rồi lấy ra một chiếc phong bì và một quyển sổ tiết kiệm.
"Đây là tiền mặt anh mang về, trừ đi số hôm nay đã tiêu, vẫn còn 200, số còn lại thì đã gửi cả vào sổ tiết kiệm rồi."
Phó Văn Cảnh đã đưa hết những thứ đó cho Tô Nhuyễn Nhuyễn thì cô cũng không làm mình làm mấy nữa mà nhận lấy, kiểm tra kĩ rồi đóng lại.
Ngay khi cô định nói gì đó thì ở ngoài lại vang lên tiếng Phó Xuân Sơn, ông đang gọi Phó Văn Cảnh.
"Thằng bảy đâu, chú hai của con tới rồi, mau ra đây tiếp chuyện chú hai chút đi."
Phó Văn Cảnh đứng lên: "Em cất cái này đi, anh ra nói chuyện với chú hai, đợi chút nữa ăn cơm em hẵng ra cũng được."
"Em biết rồi, anh đi đi!"
Phó Văn Cảnh sải bước ra ngoài, tiện tay đóng cả cửa phòng lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn một mình ngồi bên bàn, nhìn phong bì và sổ tiết kiệm trong tay, lòng chỉ nghĩ mỗi một chuyện, nên cất mấy thứ này đi đâu.
Tuy không nói quá, nhưng những thứ này chính là tài sản hiện tại của Phó Văn Cảnh và cô, phải cất cho kĩ.
Nếu có một không gian thì tốt rồi!
Đặt hết mấy thứ này vào không gian, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn Nhuyễn không khỏi xúc động, người khác chuyển kiếp đều có ngón tay vàng, cớ sao cô lại chẳng có gì hết!
"Tinh! Mỏ vàng của cô đã mở."
"!!!"
Ngón tay vàng dù muộn nhưng đã tới rồi?!
Sao phải đợi đến khi cô nghĩ tới ngón tay mới nó mới được kích hoạt vậy?
Nếu cô mãi không nghĩ đến nó thì liệu có phải ngón tay vàng sẽ mãi mãi không thò đầu ra hay không?
Tô Nhuyễn Nhuyễn không đắn đo nhiều.
Ngón tay vàng xuất hiện kiểu gì không quan trọng, quan trọng là đã xuất hiện rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại những loại tiểu thuyết mình từng đọc, ung dung mở giao diện cửa hàng ra.
Đó là một giao diện trong suốt tồn tại giữa hư không, giống y như phần mềm đào vàng Tô Nhuyễn Nhuyễn sử dụng trước khi xuyên không.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không vội vàng nhìn chỗ hàng hóa khiến người ta hoa cả mắt mà mở mỏ vàng của mình ra kiểm tra số dư trước.
789563 đồng.
Thấy số dư còn lại, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nở nụ cười.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Nhuyễn Nhuyễn thở dốc, tức giận trừng mắt với Phó Văn Cảnh, nhưng ánh mắt này lại chẳng có tí sức uy hiếp nào.
Phó Văn Cảnh cười với Tô Nhuyễn Nhuyễn, đồng thời đứng lên, lấy một chiếc túi đựng đồ màu xanh quân đội trong tủ ra, lục lọi trong đó một lúc, rồi lấy ra một chiếc phong bì và một quyển sổ tiết kiệm.
"Đây là tiền mặt anh mang về, trừ đi số hôm nay đã tiêu, vẫn còn 200, số còn lại thì đã gửi cả vào sổ tiết kiệm rồi."
Phó Văn Cảnh đã đưa hết những thứ đó cho Tô Nhuyễn Nhuyễn thì cô cũng không làm mình làm mấy nữa mà nhận lấy, kiểm tra kĩ rồi đóng lại.
Ngay khi cô định nói gì đó thì ở ngoài lại vang lên tiếng Phó Xuân Sơn, ông đang gọi Phó Văn Cảnh.
"Thằng bảy đâu, chú hai của con tới rồi, mau ra đây tiếp chuyện chú hai chút đi."
Phó Văn Cảnh đứng lên: "Em cất cái này đi, anh ra nói chuyện với chú hai, đợi chút nữa ăn cơm em hẵng ra cũng được."
"Em biết rồi, anh đi đi!"
Phó Văn Cảnh sải bước ra ngoài, tiện tay đóng cả cửa phòng lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn một mình ngồi bên bàn, nhìn phong bì và sổ tiết kiệm trong tay, lòng chỉ nghĩ mỗi một chuyện, nên cất mấy thứ này đi đâu.
Tuy không nói quá, nhưng những thứ này chính là tài sản hiện tại của Phó Văn Cảnh và cô, phải cất cho kĩ.
Nếu có một không gian thì tốt rồi!
Đặt hết mấy thứ này vào không gian, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn Nhuyễn không khỏi xúc động, người khác chuyển kiếp đều có ngón tay vàng, cớ sao cô lại chẳng có gì hết!
"Tinh! Mỏ vàng của cô đã mở."
"!!!"
Ngón tay vàng dù muộn nhưng đã tới rồi?!
Sao phải đợi đến khi cô nghĩ tới ngón tay mới nó mới được kích hoạt vậy?
Nếu cô mãi không nghĩ đến nó thì liệu có phải ngón tay vàng sẽ mãi mãi không thò đầu ra hay không?
Tô Nhuyễn Nhuyễn không đắn đo nhiều.
Ngón tay vàng xuất hiện kiểu gì không quan trọng, quan trọng là đã xuất hiện rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại những loại tiểu thuyết mình từng đọc, ung dung mở giao diện cửa hàng ra.
Đó là một giao diện trong suốt tồn tại giữa hư không, giống y như phần mềm đào vàng Tô Nhuyễn Nhuyễn sử dụng trước khi xuyên không.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không vội vàng nhìn chỗ hàng hóa khiến người ta hoa cả mắt mà mở mỏ vàng của mình ra kiểm tra số dư trước.
789563 đồng.
Thấy số dư còn lại, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nở nụ cười.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro