[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Lời Xin Lỗi Của...
2024-08-01 23:36:25
Đến nỗi mà vì không được cho ra ở riêng, mỗi tháng tuy có một nửa tiền trợ cấp là từ Phó Văn Cảnh gửi về, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn không thèm để ý chút nào.
Bây giờ cô mới vừa xuyên không đến, đương nhiên sẽ không quen hoạt động hay thói quen trên người nguyên chủ, chờ đến sau khi đi theo Phó Văn Cảnh vào quân ngũ, có vàng có bạc, không phải lo nghĩ đến vấn đề tiền nong nữa.
Vấn đề duy nhất bây giờ chính là làm sao để có thể được đi theo Phó Văn Cảnh vào quân khu.
Hai người mới chỉ kết hôn được một ngày, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn không chắc chắn rằng liệu đề cập chuyện này với Phó Văn Cảnh thì có thích hợp hay không.
Phó Văn Cảnh thật sự sẽ cho cô đi theo vào quân đội sao?
Hay là anh sẽ cảm thấy, bởi vì anh không thể ở bên cạnh cha mẹ phụng dưỡng báo hiếu, mới để cô ở lại, thay anh chăm sóc cho cha mẹ.
Dù sao thì ở thời đại này có rất nhiều người đàn ông đều suy nghĩ như vậy.
“Nhuyễn Nhuyễn, đang nghĩ cái gì thế? Mau xuống ăn cơm đi chứ!”
Nghe được giọng nói của Phó Văn Cảnh, Tô Nhuyễn Nhuyễn bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ rối mù trong đầu mình, ngẩng đầu quay lại nhìn về phía cửa: “Em ra ngay đây.”
Vừa nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đứng lên, đi nhanh đến chỗ cánh cửa.
Ngay khi đi tới cửa, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã nghe được tiếng nói của Lý Lai Đệ.
“Mỗi lần đến giờ cơm em bảy đều phải để người khác mời, người ngoài không biết có khi còn tưởng rằng đây là đại tiểu thư của gia đình tư bản đấy!”
Ở thời đại này, nói người ta là đại tiểu thư của gia đình tư bản, chẳng khác nào đày người vào chỗ chết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thay đổi sắc mặt ngay tức khắc: “Em là con gái đời thứ tám của Tô gia, nhà em trước giờ làm nông, không hề liên quan gì tới tư bản, càng không biết tiểu thư con nhà tư bản rốt cuộc là cái dạng gì?”
“Em!”
Lý Lai Đệ tức đến mức trừng mắt, vừa muốn phản bác đã bị Vương Mao Ni nói từ cửa chính vọng vào.
“Con dâu thứ, con ở đây bới móc cái gì vậy! Hay là con ăn no quá rồi, vậy thì đừng nên ăn thêm cơm nữa, cây cỏ trong ruộng đồng đã cao hơn người con rồi, rảnh rỗi quá thì xuống ruộng nhổ cỏ đi!”
Vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt Lý Lai Đệ đã thay đổi nhanh chóng.
Giữa trưa hầm thịt heo, cô đứng ở ngoài sân ngửi thấy mùi thơm truyền đến.
Vất vả lắm mới có thể ăn một khúc thịt, sao cô có thể bỏ lỡ được?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ cô mới vừa xuyên không đến, đương nhiên sẽ không quen hoạt động hay thói quen trên người nguyên chủ, chờ đến sau khi đi theo Phó Văn Cảnh vào quân ngũ, có vàng có bạc, không phải lo nghĩ đến vấn đề tiền nong nữa.
Vấn đề duy nhất bây giờ chính là làm sao để có thể được đi theo Phó Văn Cảnh vào quân khu.
Hai người mới chỉ kết hôn được một ngày, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn không chắc chắn rằng liệu đề cập chuyện này với Phó Văn Cảnh thì có thích hợp hay không.
Phó Văn Cảnh thật sự sẽ cho cô đi theo vào quân đội sao?
Hay là anh sẽ cảm thấy, bởi vì anh không thể ở bên cạnh cha mẹ phụng dưỡng báo hiếu, mới để cô ở lại, thay anh chăm sóc cho cha mẹ.
Dù sao thì ở thời đại này có rất nhiều người đàn ông đều suy nghĩ như vậy.
“Nhuyễn Nhuyễn, đang nghĩ cái gì thế? Mau xuống ăn cơm đi chứ!”
Nghe được giọng nói của Phó Văn Cảnh, Tô Nhuyễn Nhuyễn bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ rối mù trong đầu mình, ngẩng đầu quay lại nhìn về phía cửa: “Em ra ngay đây.”
Vừa nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức đứng lên, đi nhanh đến chỗ cánh cửa.
Ngay khi đi tới cửa, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã nghe được tiếng nói của Lý Lai Đệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mỗi lần đến giờ cơm em bảy đều phải để người khác mời, người ngoài không biết có khi còn tưởng rằng đây là đại tiểu thư của gia đình tư bản đấy!”
Ở thời đại này, nói người ta là đại tiểu thư của gia đình tư bản, chẳng khác nào đày người vào chỗ chết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn thay đổi sắc mặt ngay tức khắc: “Em là con gái đời thứ tám của Tô gia, nhà em trước giờ làm nông, không hề liên quan gì tới tư bản, càng không biết tiểu thư con nhà tư bản rốt cuộc là cái dạng gì?”
“Em!”
Lý Lai Đệ tức đến mức trừng mắt, vừa muốn phản bác đã bị Vương Mao Ni nói từ cửa chính vọng vào.
“Con dâu thứ, con ở đây bới móc cái gì vậy! Hay là con ăn no quá rồi, vậy thì đừng nên ăn thêm cơm nữa, cây cỏ trong ruộng đồng đã cao hơn người con rồi, rảnh rỗi quá thì xuống ruộng nhổ cỏ đi!”
Vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt Lý Lai Đệ đã thay đổi nhanh chóng.
Giữa trưa hầm thịt heo, cô đứng ở ngoài sân ngửi thấy mùi thơm truyền đến.
Vất vả lắm mới có thể ăn một khúc thịt, sao cô có thể bỏ lỡ được?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro