[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Về Quê Cùng Phó...
2024-08-01 23:36:25
Nói đến những lời cuối cùng, sắc mặt Vương Mao Ni vẫn rất bất đắc dĩ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”
“Ngày mai con phải hồi môn rồi, quay về sửa soạn một chút, xem xem mang cái gì về, thương lượng với Văn Cảnh đi.”
Vương Mao Ni không có vấn đề gì với quyết định của họ.
Ở thời đại này, rất nhiều người mẹ chồng luôn sợ con dâu giúp đỡ nhà mẹ đẻ, hận không thể cấm con dâu về nhà mẹ ruột của mình.
Nếu bắt buộc phải trở về, nhất định sẽ kiểm tra hết những đồ vật con dâu đem theo, không để cho mang thừa một centimet.
Nhưng người mẹ chồng Vương Mao Ni này lại mặc kệ, quả thật giống như tiên nữ giáng trần.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lơ ngơ lác ngác trở về phòng, vẫn luôn treo ngược tâm trí ơt câu hỏi rằng rốt cuộc vận may của cô tốt đến mức nào mới có thể vừa xuyên không đến đã gặp được một người chồng tốt, đã thế mẹ chồng cũng không có điểm gì để chê.
Đêm hôm đó Tô Nhuyễn Nhuyễn đã đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại rất cẩn thận.
Nhưng cho đến hôm sau cô cùng Phó Văn Cảnh trở về nhà cha mẹ ruột, cô đã thật sự hiểu được rồi.
Vận khí luôn luôn được bảo tồn.
Cô xuyên không đến, đã gặp được một người chồng như ý, còn gặp được cả mẹ chồng tốt nữa, không những thế người thân trong gia đình cũng vô cùng thân thiết.
Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh đến Tô gia thì đã vào giờ trưa, mọi người trong nhà đều đi làm việc hết, vì đi sớm nên trong nhà cũng không có ai.
Cũng may bọn họ đều làm việc chung ở một đại đội sản xuất, tuy rằng đoạn đường phải rẽ hai hướng là hướng đông và hướng tây, nhưng bọn họ đi bộ mười phút đã có thể tới nơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh mang theo đồ ăn đã mua hôm qua, món quà này đã được tính đủ cho mọi người.
Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh vừa đến cửa Tô gia, đã bị mẹ Tô châm chọc mỉa mai một lượt.
Mẹ Tô dùng tay xách đồ ăn vào nhà, tùy ý ném lên trên bàn, vẻ mặt rất ghét bỏ.
“Đúng là con gái gả đi ra ngoài như nước sông chảy ra biển, lúc này mới thấy được trong mắt đã không coi cha mẹ ra gì.
Mẹ đã nghe người trong đội sản xuất nói, ngày hôm qua con và chồng đi lên huyện, mua thịt rồi đồ ăn, sau đó mua thêm mấy thước vải dệt, còn có một cái đồng hồ, kết quả hôm nay đem tới đây ít đồ ăn, đây là ý gì vậy?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”
“Ngày mai con phải hồi môn rồi, quay về sửa soạn một chút, xem xem mang cái gì về, thương lượng với Văn Cảnh đi.”
Vương Mao Ni không có vấn đề gì với quyết định của họ.
Ở thời đại này, rất nhiều người mẹ chồng luôn sợ con dâu giúp đỡ nhà mẹ đẻ, hận không thể cấm con dâu về nhà mẹ ruột của mình.
Nếu bắt buộc phải trở về, nhất định sẽ kiểm tra hết những đồ vật con dâu đem theo, không để cho mang thừa một centimet.
Nhưng người mẹ chồng Vương Mao Ni này lại mặc kệ, quả thật giống như tiên nữ giáng trần.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lơ ngơ lác ngác trở về phòng, vẫn luôn treo ngược tâm trí ơt câu hỏi rằng rốt cuộc vận may của cô tốt đến mức nào mới có thể vừa xuyên không đến đã gặp được một người chồng tốt, đã thế mẹ chồng cũng không có điểm gì để chê.
Đêm hôm đó Tô Nhuyễn Nhuyễn đã đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại rất cẩn thận.
Nhưng cho đến hôm sau cô cùng Phó Văn Cảnh trở về nhà cha mẹ ruột, cô đã thật sự hiểu được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vận khí luôn luôn được bảo tồn.
Cô xuyên không đến, đã gặp được một người chồng như ý, còn gặp được cả mẹ chồng tốt nữa, không những thế người thân trong gia đình cũng vô cùng thân thiết.
Lúc Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh đến Tô gia thì đã vào giờ trưa, mọi người trong nhà đều đi làm việc hết, vì đi sớm nên trong nhà cũng không có ai.
Cũng may bọn họ đều làm việc chung ở một đại đội sản xuất, tuy rằng đoạn đường phải rẽ hai hướng là hướng đông và hướng tây, nhưng bọn họ đi bộ mười phút đã có thể tới nơi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh mang theo đồ ăn đã mua hôm qua, món quà này đã được tính đủ cho mọi người.
Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn và Phó Văn Cảnh vừa đến cửa Tô gia, đã bị mẹ Tô châm chọc mỉa mai một lượt.
Mẹ Tô dùng tay xách đồ ăn vào nhà, tùy ý ném lên trên bàn, vẻ mặt rất ghét bỏ.
“Đúng là con gái gả đi ra ngoài như nước sông chảy ra biển, lúc này mới thấy được trong mắt đã không coi cha mẹ ra gì.
Mẹ đã nghe người trong đội sản xuất nói, ngày hôm qua con và chồng đi lên huyện, mua thịt rồi đồ ăn, sau đó mua thêm mấy thước vải dệt, còn có một cái đồng hồ, kết quả hôm nay đem tới đây ít đồ ăn, đây là ý gì vậy?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro