[Thập Niên 70] Quân Hôn Ngọt Mật, Được Kiêu Binh Sủng Tận Trời
Giống Như Tối H...
2024-08-01 23:36:25
Phó Văn Cảnh là người con thứ bảy của nhà họ Phó, Tô Nhuyễn Nhuyễn kết hôn với Phó Văn Cảnh nên cô chính là vợ em bảy.
Không đợi Tô Nhuyễn Nhuyễn trả lời, bên ngoài đã vang lên một giọng nói khác.
"Vợ thằng cả, con làm gì vậy?”
"Mẹ, không phải là con đang gọi vợ em bảy dậy sao? Trời đã sáng rồi mà vẫn chưa chịu dậy nấu cơm, có con dâu mới của nhà nào mà không làm vậy? Con nhớ năm đó khi con mới vào cửa, trời chưa sáng con đã dậy nấu cơm. Mẹ, mẹ nên xử lý mọi việc công bằng, không thể vì em ấy là con dâu út mà thiên vị được.”
“Mẹ thiên vị gì? Con chưa tỉnh ngủ nên đứng đây nói mớ à? Con mới về nhà, hôm sau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, thằng cả ra đồng làm việc về rồi mà con còn chưa dậy, cơm nước đều là nó bê đến tận giường đất cho con, con quên rồi à?”
"Chị cả, còn có chuyện này hả? Tại sao trước đây không thấy chị nói qua, trước kia anh cả yêu thương chị như vậy. Tại sao bây giờ…"
"Vợ thằng hai, con im miệng đi, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi giặt quần áo đi, cởi một lớp áo bẩn ra, con không ngại bẩn à! Vợ thằng cả mau đi làm cơm, hôm nay đến lượt con nấu đấy, đừng nghĩ vợ thằng bảy mới vào cửa, mặt còn non nớt nên bắt nạt con bé. Mẹ vẫn còn chưa chết đâu, nhà này chưa đến lượt con làm chủ!”
Tiếng nói chuyện dừng lại ở đây, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, sau đó là tiếng bước chân dần dần đi xa.
Cô chưa nói lời nào mà chuyện đã lắng xuống, mẹ chồng cô không hổ danh là vợ của đại đội trưởng, năng lực chiến đấu thật sự rất mạnh!
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang cảm thán trong lòng thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của Phó Văn Cảnh: “Có phải mẹ lợi hại lắm đúng không?”
“Đúng là rất lợi hại!” Tô Nhuyễn Nhuyễn chân thành khen ngợi.
"Mẹ là người công bằng chính trực nên cái gì ra cái đó, em đừng lo lắng mẹ nghe theo lời mấy chị dâu đặt ra quy tắc cho em. Vẫn còn sớm, em ngủ thêm đi.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh dậy gánh nước, hôm qua ba nói phải tưới nước ruộng phần trăm. Đã nhiều năm rồi anh không về, bây giờ ở nhà, có việc cần làm thì giúp một tay.”
Không nói đến những chuyện khác, người ở thời này thường dậy rất sớm.
Không có cuộc sống về đêm, trong thôn chỉ có đại đội là có điện, còn lại các nhà khác ngay cả một ít đèn điện cũng không có, trời vừa tối là đi ngủ, ngủ sớm nên tất nhiên cũng dậy sớm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không đợi Tô Nhuyễn Nhuyễn trả lời, bên ngoài đã vang lên một giọng nói khác.
"Vợ thằng cả, con làm gì vậy?”
"Mẹ, không phải là con đang gọi vợ em bảy dậy sao? Trời đã sáng rồi mà vẫn chưa chịu dậy nấu cơm, có con dâu mới của nhà nào mà không làm vậy? Con nhớ năm đó khi con mới vào cửa, trời chưa sáng con đã dậy nấu cơm. Mẹ, mẹ nên xử lý mọi việc công bằng, không thể vì em ấy là con dâu út mà thiên vị được.”
“Mẹ thiên vị gì? Con chưa tỉnh ngủ nên đứng đây nói mớ à? Con mới về nhà, hôm sau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao ba sào, thằng cả ra đồng làm việc về rồi mà con còn chưa dậy, cơm nước đều là nó bê đến tận giường đất cho con, con quên rồi à?”
"Chị cả, còn có chuyện này hả? Tại sao trước đây không thấy chị nói qua, trước kia anh cả yêu thương chị như vậy. Tại sao bây giờ…"
"Vợ thằng hai, con im miệng đi, rảnh rỗi không có việc gì làm thì đi giặt quần áo đi, cởi một lớp áo bẩn ra, con không ngại bẩn à! Vợ thằng cả mau đi làm cơm, hôm nay đến lượt con nấu đấy, đừng nghĩ vợ thằng bảy mới vào cửa, mặt còn non nớt nên bắt nạt con bé. Mẹ vẫn còn chưa chết đâu, nhà này chưa đến lượt con làm chủ!”
Tiếng nói chuyện dừng lại ở đây, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ nghe thấy một tiếng hừ lạnh, sau đó là tiếng bước chân dần dần đi xa.
Cô chưa nói lời nào mà chuyện đã lắng xuống, mẹ chồng cô không hổ danh là vợ của đại đội trưởng, năng lực chiến đấu thật sự rất mạnh!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhuyễn Nhuyễn đang cảm thán trong lòng thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của Phó Văn Cảnh: “Có phải mẹ lợi hại lắm đúng không?”
“Đúng là rất lợi hại!” Tô Nhuyễn Nhuyễn chân thành khen ngợi.
"Mẹ là người công bằng chính trực nên cái gì ra cái đó, em đừng lo lắng mẹ nghe theo lời mấy chị dâu đặt ra quy tắc cho em. Vẫn còn sớm, em ngủ thêm đi.”
“Còn anh thì sao?”
“Anh dậy gánh nước, hôm qua ba nói phải tưới nước ruộng phần trăm. Đã nhiều năm rồi anh không về, bây giờ ở nhà, có việc cần làm thì giúp một tay.”
Không nói đến những chuyện khác, người ở thời này thường dậy rất sớm.
Không có cuộc sống về đêm, trong thôn chỉ có đại đội là có điện, còn lại các nhà khác ngay cả một ít đèn điện cũng không có, trời vừa tối là đi ngủ, ngủ sớm nên tất nhiên cũng dậy sớm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro