Thập Niên 70: Quân Hôn Nóng Bỏng, Cô Điên Bị Trưởng Quan Bắt Lấy
Cầm Theo Tiền C...
Tiểu Hồ Bảo Bảo
2024-11-19 11:26:28
Sáng sớm hôm sau, Hạ Uyển Uyển cùng chị gái trở về nhà, hàng xóm đều rất tò mò, cuối cùng mới biết là cô em gái đến đón chị, mọi người cũng không tiện nói gì thêm.
Về phần tro cốt của ba người kia được chôn cất ở đâu, hàng xóm cũng không ai muốn biết, dù sao nhà họ Đường cũng không phải người tốt lành gì, từ lâu đã làm mất lòng hết cả hàng xóm láng giềng.
Cũng chính vì vậy mà lúc này mọi người đều tránh xa, không ai muốn nhắc đến thứ xui xẻo đó nữa.
Hai chị em vào nhà, Hạ Vũ Vi trực tiếp đến phòng bố mẹ chồng, tìm được sổ đỏ và sổ tiết kiệm, Hạ Uyển Uyển cũng nhân cơ hội dùng chuột chũi giúp chị gái tìm được không ít thứ tốt, thậm chí còn có cả hòm của hồi môn của chị ấy.
Bên trong đều là trang sức quý giá, nhà này thật sự là vô liêm sỉ, đồ của chị gái cô mà bọn họ cũng dám chiếm đoạt.
Sau đó, Hạ Vũ Vi cũng thu dọn vài bộ quần áo, xách đồ của mình đứng ở cửa, nhìn quyển sổ trong tay, cô hơi do dự, bán căn nhà này đi thì cô và em gái sẽ có tiền đi đường, nhưng ai mua đây?
"Vẫn còn lưu luyến sao?" Hạ Uyển Uyển nhìn chị gái đứng do dự ở cửa, liền lên tiếng.
"Làm gì có!"
"Ôi, Vũ Vi, cháu định đi rồi sao?"
Bà hàng xóm Vương bên cạnh là người tốt bụng, lúc thấy Hạ Vũ Vi bị ức hiếp, bà ấy vẫn luôn lên tiếng bảo vệ cô ta.
Cô dâu mới về nhà chồng được hai tháng, cả nhà ba người đều chết sạch, còn trẻ như vậy nhất định phải lấy chồng lại, có lẽ sau này sẽ không quay về đây nữa nhỉ?
"Bác Vương, cảm ơn bác đã quan tâm cháu trong thời gian qua, cháu biết bác luôn tốt với cháu, cháu định cùng em gái xuống nông thôn, cho nên căn nhà này cháu không giữ lại nữa..."
"Đi cũng tốt, cháu là cô gái tốt, còn trẻ như vậy, sau này lấy chồng lại cũng là chuyện bình thường."
"Vũ Vi, cháu đã muốn bán nhà à, hay là bán cho bác đi?" Bà cụ hơi ngại ngùng, cứ như mình là người lợi dụng lúc người gặp khó khăn vậy.
Hạ Vũ Vi mỉm cười, cô biết nhà bà Vương không đủ chỗ ở, mà xung quanh cũng không có nhà nào bán, cô vừa nói ra, bà ấy nhất định sẽ động lòng.
"Vậy thì cảm ơn bác Vương, đồ điện trong nhà cháu tặng hết cho bác, bác cứ cho cháu bao nhiêu tiền cũng được."
"Cháu cũng là đứa trẻ số khổ, bác làm sao lợi dụng cháu được, cháu cũng biết nhà bác nhiều người quá, căn nhà này của nhà cháu khá phù hợp."
"Bác cũng không vòng vo với cháu nữa, 900 tệ cháu thấy thế nào?" Bà Vương thẳng thắn nói.
Giá căn nhà này nhiều nhất cũng chỉ 800 tệ, nhưng nhìn cô gái này hào phóng như vậy, lại còn tặng thêm nhiều đồ điện như vậy, bà ấy cũng phải thêm tiền cho cô một chút, chứ không thì sau này bị hàng xóm láng giềng nói ra nói vào thì mất mặt lắm.
"Vâng!" Hạ Vũ Vi không do dự đồng ý, sau đó bà cụ lấy tiền ra giao dịch, hai người đi làm thủ tục sang tên, Hạ Uyển Uyển thì ở nhà chờ chị gái về.
Lúc này, một người phụ nữ mập mạp đi đến, liếc nhìn Hạ Uyển Uyển một cái, sau đó mới dò hỏi: "Cháu gái, chị cháu bán nhà rồi sao?"
"Vâng!"
"Vậy cháu có thể nói với chị cháu một tiếng được không?"
Người phụ nữ mập mạp trực tiếp bước vào nhà, đặt lên bàn một gói hạt dưa, cười nói.
"Bác gái muốn nói gì ạ?"
"Cháu gái, bố chồng của chị cháu là phó giám đốc nhà máy hóa mỹ phẩm phải không, bây giờ ông ấy không còn nữa, hay là bán công việc đó cho chồng bác đi?"
Hạ Uyển Uyển hơi nhướng mày, hóa ra là như vậy!
Về phần tro cốt của ba người kia được chôn cất ở đâu, hàng xóm cũng không ai muốn biết, dù sao nhà họ Đường cũng không phải người tốt lành gì, từ lâu đã làm mất lòng hết cả hàng xóm láng giềng.
Cũng chính vì vậy mà lúc này mọi người đều tránh xa, không ai muốn nhắc đến thứ xui xẻo đó nữa.
Hai chị em vào nhà, Hạ Vũ Vi trực tiếp đến phòng bố mẹ chồng, tìm được sổ đỏ và sổ tiết kiệm, Hạ Uyển Uyển cũng nhân cơ hội dùng chuột chũi giúp chị gái tìm được không ít thứ tốt, thậm chí còn có cả hòm của hồi môn của chị ấy.
Bên trong đều là trang sức quý giá, nhà này thật sự là vô liêm sỉ, đồ của chị gái cô mà bọn họ cũng dám chiếm đoạt.
Sau đó, Hạ Vũ Vi cũng thu dọn vài bộ quần áo, xách đồ của mình đứng ở cửa, nhìn quyển sổ trong tay, cô hơi do dự, bán căn nhà này đi thì cô và em gái sẽ có tiền đi đường, nhưng ai mua đây?
"Vẫn còn lưu luyến sao?" Hạ Uyển Uyển nhìn chị gái đứng do dự ở cửa, liền lên tiếng.
"Làm gì có!"
"Ôi, Vũ Vi, cháu định đi rồi sao?"
Bà hàng xóm Vương bên cạnh là người tốt bụng, lúc thấy Hạ Vũ Vi bị ức hiếp, bà ấy vẫn luôn lên tiếng bảo vệ cô ta.
Cô dâu mới về nhà chồng được hai tháng, cả nhà ba người đều chết sạch, còn trẻ như vậy nhất định phải lấy chồng lại, có lẽ sau này sẽ không quay về đây nữa nhỉ?
"Bác Vương, cảm ơn bác đã quan tâm cháu trong thời gian qua, cháu biết bác luôn tốt với cháu, cháu định cùng em gái xuống nông thôn, cho nên căn nhà này cháu không giữ lại nữa..."
"Đi cũng tốt, cháu là cô gái tốt, còn trẻ như vậy, sau này lấy chồng lại cũng là chuyện bình thường."
"Vũ Vi, cháu đã muốn bán nhà à, hay là bán cho bác đi?" Bà cụ hơi ngại ngùng, cứ như mình là người lợi dụng lúc người gặp khó khăn vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Vũ Vi mỉm cười, cô biết nhà bà Vương không đủ chỗ ở, mà xung quanh cũng không có nhà nào bán, cô vừa nói ra, bà ấy nhất định sẽ động lòng.
"Vậy thì cảm ơn bác Vương, đồ điện trong nhà cháu tặng hết cho bác, bác cứ cho cháu bao nhiêu tiền cũng được."
"Cháu cũng là đứa trẻ số khổ, bác làm sao lợi dụng cháu được, cháu cũng biết nhà bác nhiều người quá, căn nhà này của nhà cháu khá phù hợp."
"Bác cũng không vòng vo với cháu nữa, 900 tệ cháu thấy thế nào?" Bà Vương thẳng thắn nói.
Giá căn nhà này nhiều nhất cũng chỉ 800 tệ, nhưng nhìn cô gái này hào phóng như vậy, lại còn tặng thêm nhiều đồ điện như vậy, bà ấy cũng phải thêm tiền cho cô một chút, chứ không thì sau này bị hàng xóm láng giềng nói ra nói vào thì mất mặt lắm.
"Vâng!" Hạ Vũ Vi không do dự đồng ý, sau đó bà cụ lấy tiền ra giao dịch, hai người đi làm thủ tục sang tên, Hạ Uyển Uyển thì ở nhà chờ chị gái về.
Lúc này, một người phụ nữ mập mạp đi đến, liếc nhìn Hạ Uyển Uyển một cái, sau đó mới dò hỏi: "Cháu gái, chị cháu bán nhà rồi sao?"
"Vâng!"
"Vậy cháu có thể nói với chị cháu một tiếng được không?"
Người phụ nữ mập mạp trực tiếp bước vào nhà, đặt lên bàn một gói hạt dưa, cười nói.
"Bác gái muốn nói gì ạ?"
"Cháu gái, bố chồng của chị cháu là phó giám đốc nhà máy hóa mỹ phẩm phải không, bây giờ ông ấy không còn nữa, hay là bán công việc đó cho chồng bác đi?"
Hạ Uyển Uyển hơi nhướng mày, hóa ra là như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro