Thập Niên 70: Quân Hôn Nóng Bỏng, Cô Điên Bị Trưởng Quan Bắt Lấy
Người Đàn Ông N...
Tiểu Hồ Bảo Bảo
2024-11-19 11:26:28
"Đồng chí Đảng, tiền của anh cũng bị mất sao?" Vương Đông Mai suy sụp hoàn toàn. Những người khác đều không bị mất tiền, chỉ có hai người bọn họ bị mất. Vương Đông Mai nghi ngờ là do mấy người kia giở trò, lập tức đi tìm nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ hỏi han qua loa vài câu rồi bỏ đi. Bởi vì trên tàu, chuyện mất trộm xảy ra như cơm bữa.
Thế nhưng, Vương Đông Mai lại tự chuốc lấy phiền phức. Do nghi ngờ mấy người kia nên cô ta đã đắc tội với bọn họ. Kết quả là, bọn họ nhất quyết yêu cầu Vương Đông Mai và Đảng Quốc An phải ngồi đúng vị trí của mình.
Nhìn hai người như chó nhà có tang, Hạ Uyển Uyển không nhịn được bật cười.
Cô thật sự không thể nhịn được nữa. Đi tàu hỏa mà cũng không biết cất kỹ đồ đạc quý giá, chẳng lẽ hai người này chỉ mang theo cái miệng độc địa, không mang theo não sao?
"Cô còn dám cười? Sao cô lại vô tâm như vậy chứ?" Vương Đông Mai khóc lóc, chỉ trích Hạ Uyển Uyển. Cô ta đã đủ đau khổ rồi, vậy mà còn bị người ta chế giễu.
Hạ Uyển Uyển lập tức ngồi thẳng dậy, bắt chước giọng điệu của Vương Đông Mai: "Đồng chí Đảng, trên đường đi nhờ có anh chăm sóc. Tôi mang theo rất nhiều tiền, đến nơi, tôi mời anh đi ăn cơm."
Lý Đại Chùy không nhịn được nữa, bật cười ha hả. Không ngờ, cô em gái này bắt chước giống y như đúc!
"Đây là do chính miệng cô nói với mọi người rằng cô mang theo rất nhiều tiền. Ban đêm bị người ta nhắm vào cũng chẳng có gì lạ."
Loại người ngu ngốc như vậy, thật sự là hiếm thấy!
Xung quanh vang lên tiếng cười khinh bỉ.
Vương Đông Mai xấu hổ muốn độn thổ, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Cuối cùng, Hoắc Bán Yên đứng dậy chen chúc ngồi cùng Hạ Vũ Vi, nhường chỗ trống cho hai người kia.
Dù sao thì chỗ ngồi của bọn họ cũng ở đối diện nhau, không thể để bọn họ đứng suốt cả chặng đường được.
Hai người này chắc chắn sẽ lại gây chuyện. Để tránh cãi vã, tốt nhất là bọn họ nên ngồi xuống.
Lý Đại Chùy cũng bất lực. Hai người này, chẳng lẽ là kẻ ngốc sao?
"Em gái, tôi đi lấy nước nóng, cô có đi không?"
"Đi!" Hạ Uyển Uyển nhìn Lý Đại Chùy một cái, cầm theo bình nước nóng, đi theo anh ấy. Cô định nhân tiện rửa mặt, lấy thêm ít nước nóng, sau đó quay về ăn sáng.
…
Bụng Hoắc Bán Yên cũng kêu ùng ục, nhưng lòng tự trọng khiến cô ấy nhịn xuống. Cuối cùng cô ấy cũng cầm theo bình nước nóng đi lấy nước. Dù không ăn cơm thì uống chút nước ấm cũng tốt.
Hạ Vũ Vi ngồi yên tại chỗ trông coi đồ đạc. Thời buổi này, nếu không cẩn thận, nói không chừng lát nữa quay về đồ đạc sẽ không cánh mà bay. Vương Đông Mai vẫn tiếp tục khóc lóc, Đảng Quốc An cũng buồn bã không kém.
Tiền bạc là thứ quan trọng nhất trên đời. Một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng.
Đảng Quốc An chỉ có thể âm thầm chửi rủa tên trộm, sau đó viết thư về nhà, chờ đến tháng sau, bố mẹ anh ta nhận lương, sẽ gửi tiền cho anh ta.
Hạ Vũ Vi không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Tiền của cô còn có công dụng khác, đương nhiên sẽ không đưa cho bọn họ. Có câu nói rất hay, "tài bất lộ bạch". Thời buổi này, ai mà chẳng nghèo? Hai chị em cô cũng rất nghèo!
…
"Chị ơi, chị Uyển Uyển đâu?"
Hạ Vũ Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông kia đang dẫn theo cậu nhóc đi tới.
Cô vui mừng đứng dậy, nhìn người đàn ông đối diện, nói: "Ơ, anh cũng đi chuyến tàu này sao?"
"Ừ."
"Chị ơi, chị Uyển Uyển đâu? Tối qua, em ngủ quên mất, không gặp được chị ấy." Thanh Trúc nhìn xung quanh, tìm kiếm Hạ Uyển Uyển.
"Chị Uyển Uyển của em đi lấy nước nóng rồi, lát nữa sẽ quay lại. Em có đói không?" Hạ Vũ Vi dịu dàng nói, kéo Thanh Trúc vào lòng.
Nhân viên phục vụ hỏi han qua loa vài câu rồi bỏ đi. Bởi vì trên tàu, chuyện mất trộm xảy ra như cơm bữa.
Thế nhưng, Vương Đông Mai lại tự chuốc lấy phiền phức. Do nghi ngờ mấy người kia nên cô ta đã đắc tội với bọn họ. Kết quả là, bọn họ nhất quyết yêu cầu Vương Đông Mai và Đảng Quốc An phải ngồi đúng vị trí của mình.
Nhìn hai người như chó nhà có tang, Hạ Uyển Uyển không nhịn được bật cười.
Cô thật sự không thể nhịn được nữa. Đi tàu hỏa mà cũng không biết cất kỹ đồ đạc quý giá, chẳng lẽ hai người này chỉ mang theo cái miệng độc địa, không mang theo não sao?
"Cô còn dám cười? Sao cô lại vô tâm như vậy chứ?" Vương Đông Mai khóc lóc, chỉ trích Hạ Uyển Uyển. Cô ta đã đủ đau khổ rồi, vậy mà còn bị người ta chế giễu.
Hạ Uyển Uyển lập tức ngồi thẳng dậy, bắt chước giọng điệu của Vương Đông Mai: "Đồng chí Đảng, trên đường đi nhờ có anh chăm sóc. Tôi mang theo rất nhiều tiền, đến nơi, tôi mời anh đi ăn cơm."
Lý Đại Chùy không nhịn được nữa, bật cười ha hả. Không ngờ, cô em gái này bắt chước giống y như đúc!
"Đây là do chính miệng cô nói với mọi người rằng cô mang theo rất nhiều tiền. Ban đêm bị người ta nhắm vào cũng chẳng có gì lạ."
Loại người ngu ngốc như vậy, thật sự là hiếm thấy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xung quanh vang lên tiếng cười khinh bỉ.
Vương Đông Mai xấu hổ muốn độn thổ, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Cuối cùng, Hoắc Bán Yên đứng dậy chen chúc ngồi cùng Hạ Vũ Vi, nhường chỗ trống cho hai người kia.
Dù sao thì chỗ ngồi của bọn họ cũng ở đối diện nhau, không thể để bọn họ đứng suốt cả chặng đường được.
Hai người này chắc chắn sẽ lại gây chuyện. Để tránh cãi vã, tốt nhất là bọn họ nên ngồi xuống.
Lý Đại Chùy cũng bất lực. Hai người này, chẳng lẽ là kẻ ngốc sao?
"Em gái, tôi đi lấy nước nóng, cô có đi không?"
"Đi!" Hạ Uyển Uyển nhìn Lý Đại Chùy một cái, cầm theo bình nước nóng, đi theo anh ấy. Cô định nhân tiện rửa mặt, lấy thêm ít nước nóng, sau đó quay về ăn sáng.
…
Bụng Hoắc Bán Yên cũng kêu ùng ục, nhưng lòng tự trọng khiến cô ấy nhịn xuống. Cuối cùng cô ấy cũng cầm theo bình nước nóng đi lấy nước. Dù không ăn cơm thì uống chút nước ấm cũng tốt.
Hạ Vũ Vi ngồi yên tại chỗ trông coi đồ đạc. Thời buổi này, nếu không cẩn thận, nói không chừng lát nữa quay về đồ đạc sẽ không cánh mà bay. Vương Đông Mai vẫn tiếp tục khóc lóc, Đảng Quốc An cũng buồn bã không kém.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền bạc là thứ quan trọng nhất trên đời. Một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng.
Đảng Quốc An chỉ có thể âm thầm chửi rủa tên trộm, sau đó viết thư về nhà, chờ đến tháng sau, bố mẹ anh ta nhận lương, sẽ gửi tiền cho anh ta.
Hạ Vũ Vi không phải là người thích lo chuyện bao đồng. Tiền của cô còn có công dụng khác, đương nhiên sẽ không đưa cho bọn họ. Có câu nói rất hay, "tài bất lộ bạch". Thời buổi này, ai mà chẳng nghèo? Hai chị em cô cũng rất nghèo!
…
"Chị ơi, chị Uyển Uyển đâu?"
Hạ Vũ Vi nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông kia đang dẫn theo cậu nhóc đi tới.
Cô vui mừng đứng dậy, nhìn người đàn ông đối diện, nói: "Ơ, anh cũng đi chuyến tàu này sao?"
"Ừ."
"Chị ơi, chị Uyển Uyển đâu? Tối qua, em ngủ quên mất, không gặp được chị ấy." Thanh Trúc nhìn xung quanh, tìm kiếm Hạ Uyển Uyển.
"Chị Uyển Uyển của em đi lấy nước nóng rồi, lát nữa sẽ quay lại. Em có đói không?" Hạ Vũ Vi dịu dàng nói, kéo Thanh Trúc vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro