Thập Niên 70: Quân Hôn Nóng Bỏng, Cô Điên Bị Trưởng Quan Bắt Lấy
Quả Là Một Cô H...
Tiểu Hồ Bảo Bảo
2024-11-19 11:26:28
Hạ Vũ Vi và em gái đến nhà ăn quốc doanh. Món chính hôm nay có thịt kho tàu, cá sốt chua ngọt, rau cải xào tỏi.
Hạ Uyển Uyển gọi hết ba món ăn, cộng thêm một bát canh trứng cà chua. Sau đó, cô lại gọi thêm hai bát cơm trắng. Lúc này dù trời có sập xuống, cô cũng mặc kệ, ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất.
Ở mạt thế, lương thực vô cùng quý giá, có cái để ăn là tốt lắm rồi, cũng không cần phải câu nệ gì đến chuyện sắc, hương, vị đều đủ cả.
Nhưng hiện tại thì khác, cô có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân, tận hưởng những món ngon của thế giới này.
Kiếp này, cô muốn yêu bản thân thật tốt.
"Uyển Uyển, chúng ta chỉ có hai người, gọi bốn món ăn có phải hơi nhiều không?"
"Không nhiều, không nhiều." Hạ Uyển Uyển xua tay, không thèm để ý. Chỉ có bốn món ăn thì nhiều cái gì chứ? Nếu có 18 món, nói không chừng cô cũng sẽ gọi hết, ăn hết hay không tính sau, quan trọng là phải nếm thử mùi vị đã!
Rất nhanh, thức ăn đã được dọn lên đầy đủ. Hạ Vũ Vi vừa mới cầm đũa lên thì đã thấy cô em gái đối diện ăn như hổ đói. Sau một trận cuồng phong quét sạch, trên đĩa chỉ còn lại vài miếng thịt kho tàu lẻ loi.
Có vẻ như mấy ngày nay em gái cô không được ăn uống đầy đủ, khổ cho em cô rồi. Sau khi xuống nông thôn, cô nhất định phải mua nhiều thịt hơn để nấu cho em gái ăn, nhân tiện cũng để cha mẹ cô bồi bổ thêm.
Hạ Vũ Vi đâu biết, Hạ Uyển Uyển đang áp dụng phương pháp ăn nhanh chóng được rèn luyện ở mạt thế. Bởi vì cô luôn phải đề phòng, không biết chừng giây tiếp theo sẽ có quái vật tấn công. Chính vì vậy, điều này đã vô tình tạo thành một hiểu lầm vô cùng đẹp đẽ.
Bữa cơm này của hai chị em cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ hết ba đồng tiền cộng thêm phiếu hai lạng. Ăn uống no nê, hai chị em mới nắm tay nhau đi về phía nhà khách, nào ngờ trên đường lại bị người ta chặn đường.
Hạ Vũ Vi nhìn chàng trai đối diện, thấy không quen biết nên nghi ngờ nhìn sang em gái.
Hạ Uyển Uyển cũng đen mặt. Sao lại gặp phải vị đại thần này nữa rồi?
Không phải đã nói là sẽ không gặp lại nữa sao?
"Xin hỏi đồng chí, anh có chuyện gì sao?"
"Đây là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng sao?"
"Anh tính là..." Tính là ân nhân cứu mạng cái gì chứ?
Tuy nhiên, Hạ Uyển Uyển không dám nói ra miệng, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng.
Ai bảo khí chất của người đàn ông này quá mạnh mẽ, bản thân cô yếu đuối, vô quyền vô thế, căn bản không dám đắc tội chứ.
"Lần trước thật sự cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ. Vậy lần này anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người đàn ông này thật kỳ quái. Lần trước anh đã nói rõ ràng là do bản thân rảnh rỗi sinh nông nổi mới ra tay giúp đỡ, không cần bất kỳ báo đáp nào. Bây giờ anh lại tìm đến cô là muốn làm gì đây?
Trong mắt Hạ Uyển Uyển mang theo đầy vẻ đề phòng.
Lục Đình Tiêu nhìn cô hồ ly nhỏ trước mặt, thật muốn mổ đầu cô ra xem thử rốt cuộc cô có bao nhiêu bộ mặt. Sau đó, anh khẽ ho một tiếng rồi mới lên tiếng.
"Cậu bé ăn mày mà cô đã cứu ngày hôm đó, thân phận của cậu bé ấy không đơn giản. Để cảm ơn hai cái bánh bao của cô, cậu bé ấy muốn mời cô đến nhà ăn cơm."
Đầu óc Hạ Uyển Uyển có một thoáng chết máy, sau đó mới nhớ ra anh đang nói đến ai. Thì ra là cậu nhóc mà cô đã giúp đỡ hôm trước!
Hóa ra cậu nhóc kia có thân phận không tầm thường, thảo nào lúc đó cô đã thấy cậu bé ấy khác với những đứa trẻ ăn mày khác.
"Cậu nhóc kia thật có lòng. Tôi cho cậu bé ấy bánh bao hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, không cần báo đáp, vì vậy, bữa cơm này thôi bỏ đi."
Hạ Uyển Uyển nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cố ý nói lớn câu này, thật ra cũng là muốn nhắc anh một chút.
Rõ ràng là anh tự nguyện, vì vậy đừng có lúc nào cũng lôi chuyện đó ra nói.
Lục Đình Tiêu làm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô? Đúng là một cô hồ ly nhỏ lắm trò!
"Một bữa cơm đổi lấy ân tình cứu mạng của cô, như vậy có được không?"
"Thành giao!"
Lục Đình Tiêu bật cười. Quả là một cô gái không chịu thiệt thòi!
...
Hạ Uyển Uyển gọi hết ba món ăn, cộng thêm một bát canh trứng cà chua. Sau đó, cô lại gọi thêm hai bát cơm trắng. Lúc này dù trời có sập xuống, cô cũng mặc kệ, ăn cơm mới là chuyện quan trọng nhất.
Ở mạt thế, lương thực vô cùng quý giá, có cái để ăn là tốt lắm rồi, cũng không cần phải câu nệ gì đến chuyện sắc, hương, vị đều đủ cả.
Nhưng hiện tại thì khác, cô có thể hoàn toàn thả lỏng bản thân, tận hưởng những món ngon của thế giới này.
Kiếp này, cô muốn yêu bản thân thật tốt.
"Uyển Uyển, chúng ta chỉ có hai người, gọi bốn món ăn có phải hơi nhiều không?"
"Không nhiều, không nhiều." Hạ Uyển Uyển xua tay, không thèm để ý. Chỉ có bốn món ăn thì nhiều cái gì chứ? Nếu có 18 món, nói không chừng cô cũng sẽ gọi hết, ăn hết hay không tính sau, quan trọng là phải nếm thử mùi vị đã!
Rất nhanh, thức ăn đã được dọn lên đầy đủ. Hạ Vũ Vi vừa mới cầm đũa lên thì đã thấy cô em gái đối diện ăn như hổ đói. Sau một trận cuồng phong quét sạch, trên đĩa chỉ còn lại vài miếng thịt kho tàu lẻ loi.
Có vẻ như mấy ngày nay em gái cô không được ăn uống đầy đủ, khổ cho em cô rồi. Sau khi xuống nông thôn, cô nhất định phải mua nhiều thịt hơn để nấu cho em gái ăn, nhân tiện cũng để cha mẹ cô bồi bổ thêm.
Hạ Vũ Vi đâu biết, Hạ Uyển Uyển đang áp dụng phương pháp ăn nhanh chóng được rèn luyện ở mạt thế. Bởi vì cô luôn phải đề phòng, không biết chừng giây tiếp theo sẽ có quái vật tấn công. Chính vì vậy, điều này đã vô tình tạo thành một hiểu lầm vô cùng đẹp đẽ.
Bữa cơm này của hai chị em cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ hết ba đồng tiền cộng thêm phiếu hai lạng. Ăn uống no nê, hai chị em mới nắm tay nhau đi về phía nhà khách, nào ngờ trên đường lại bị người ta chặn đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Vũ Vi nhìn chàng trai đối diện, thấy không quen biết nên nghi ngờ nhìn sang em gái.
Hạ Uyển Uyển cũng đen mặt. Sao lại gặp phải vị đại thần này nữa rồi?
Không phải đã nói là sẽ không gặp lại nữa sao?
"Xin hỏi đồng chí, anh có chuyện gì sao?"
"Đây là thái độ của cô đối với ân nhân cứu mạng sao?"
"Anh tính là..." Tính là ân nhân cứu mạng cái gì chứ?
Tuy nhiên, Hạ Uyển Uyển không dám nói ra miệng, chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng.
Ai bảo khí chất của người đàn ông này quá mạnh mẽ, bản thân cô yếu đuối, vô quyền vô thế, căn bản không dám đắc tội chứ.
"Lần trước thật sự cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ. Vậy lần này anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Người đàn ông này thật kỳ quái. Lần trước anh đã nói rõ ràng là do bản thân rảnh rỗi sinh nông nổi mới ra tay giúp đỡ, không cần bất kỳ báo đáp nào. Bây giờ anh lại tìm đến cô là muốn làm gì đây?
Trong mắt Hạ Uyển Uyển mang theo đầy vẻ đề phòng.
Lục Đình Tiêu nhìn cô hồ ly nhỏ trước mặt, thật muốn mổ đầu cô ra xem thử rốt cuộc cô có bao nhiêu bộ mặt. Sau đó, anh khẽ ho một tiếng rồi mới lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu bé ăn mày mà cô đã cứu ngày hôm đó, thân phận của cậu bé ấy không đơn giản. Để cảm ơn hai cái bánh bao của cô, cậu bé ấy muốn mời cô đến nhà ăn cơm."
Đầu óc Hạ Uyển Uyển có một thoáng chết máy, sau đó mới nhớ ra anh đang nói đến ai. Thì ra là cậu nhóc mà cô đã giúp đỡ hôm trước!
Hóa ra cậu nhóc kia có thân phận không tầm thường, thảo nào lúc đó cô đã thấy cậu bé ấy khác với những đứa trẻ ăn mày khác.
"Cậu nhóc kia thật có lòng. Tôi cho cậu bé ấy bánh bao hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, không cần báo đáp, vì vậy, bữa cơm này thôi bỏ đi."
Hạ Uyển Uyển nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, cố ý nói lớn câu này, thật ra cũng là muốn nhắc anh một chút.
Rõ ràng là anh tự nguyện, vì vậy đừng có lúc nào cũng lôi chuyện đó ra nói.
Lục Đình Tiêu làm sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô? Đúng là một cô hồ ly nhỏ lắm trò!
"Một bữa cơm đổi lấy ân tình cứu mạng của cô, như vậy có được không?"
"Thành giao!"
Lục Đình Tiêu bật cười. Quả là một cô gái không chịu thiệt thòi!
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro