Thập Niên 70: Quân Tẩu Cao Lãnh Trọng Sinh, Mang Theo Không Gian Vả Mặt Cực Phẩm
Chương 19
Lãnh Mính Khanh
2024-11-08 19:05:50
"Biết rồi, chị sẽ không giận." Điền Tú Vân làm xong việc trong tay, tiếp tục cầm dao chặt củi chuẩn bị ra ngoài. Nhưng trong lòng lại nhận thức về cô em gái thứ hai này, hóa ra ẩn giấu dưới lớp mặt nạ nhu nhược, là một bộ dạng tinh ranh tính toán.
Điền Tú Như nhìn cô không ngoảnh đầu lại, trong lòng có chút tức giận, dạo này cô luôn tỏ ra bận rộn, không chia sẻ việc nhà giống như trước kia. Giờ đây cô ta không thể ra ngoài đi chơi, nghĩ đến lần nào người chị họ nhà bác hai cũng khinh thường chế giễu mình, trong lòng càng không vừa ý với người chị ruột của mình.
Còn Điền Tú Vân đã ra khỏi cửa, nhưng hoàn toàn không biết mình đã bị Điền Tú Như ghi hận.
Nhưng cho dù bây giờ Điền Tú Vân biết được suy nghĩ của cô em gái thứ hai cũng sẽ không thấy lạ, người ích kỷ lúc nào cũng chỉ thấy người khác cho mình ít chứ chẳng bao giờ nghĩ tại sao họ phải giúp mình, có ai nợ ai đâu.
Chớp mắt đã qua một tháng, hôm nay là ngày phát lương thực, hàng năm trước khi nông nhàn, làng Y Thác sẽ phát lương thực theo công điểm của từng nhà.
Sáng sớm Điền Tú Vân đã bị gia đình đuổi đi chặt củi, trời càng ngày càng lạnh, sắp vào đông rồi, trong làng cũng không có việc gì làm, nhân thời tiết còn tốt, chưa có tuyết rơi, phải tranh thủ dự trữ thật nhiều củi.
Trước đây, cả nhà ăn sáng xong mới bảo Điền Tú Vân đi chặt củi , hưng hôm nay là ngày chia lương thực, sợ đi muộn sẽ không chia được lương thực mình muốn, nên sáng sớm người nhà đã đeo theo đồ đựng lương thực và bao tải đến sân phơi của làng tập trung xếp hàng. Không có ai nấu bữa sáng thì đương nhiên sẽ không để Điền Tú Vân rảnh rỗi, bảo cô lên núi chặt củi nhưng hoàn toàn không quan tâm đến việc lúc này sắp vào đông, trời sáng còn chưa sáng rõ.
Điền Tú Vân cũng không phản kháng, mặc dù trời còn chưa sáng rõ nhưng cũng có thể nhìn rõ đường, lạnh thì lạnh thật nhưng vận động một chút cũng tốt hơn ở nhà, ít nhất ở bên ngoài thì cô được tự do.
Điền Tú Vân cầm dao chặt củi và dây thừng đi ra khỏi nhà, vì trước đó đã đụng phải chuyện của thôn trưởng và bà góa Triệu nên Điền Tú Vân đều đi vòng qua núi phía sau, bên đó có một con đường nhỏ có thể vào núi.
Điền Tú Như nhìn cô không ngoảnh đầu lại, trong lòng có chút tức giận, dạo này cô luôn tỏ ra bận rộn, không chia sẻ việc nhà giống như trước kia. Giờ đây cô ta không thể ra ngoài đi chơi, nghĩ đến lần nào người chị họ nhà bác hai cũng khinh thường chế giễu mình, trong lòng càng không vừa ý với người chị ruột của mình.
Còn Điền Tú Vân đã ra khỏi cửa, nhưng hoàn toàn không biết mình đã bị Điền Tú Như ghi hận.
Nhưng cho dù bây giờ Điền Tú Vân biết được suy nghĩ của cô em gái thứ hai cũng sẽ không thấy lạ, người ích kỷ lúc nào cũng chỉ thấy người khác cho mình ít chứ chẳng bao giờ nghĩ tại sao họ phải giúp mình, có ai nợ ai đâu.
Chớp mắt đã qua một tháng, hôm nay là ngày phát lương thực, hàng năm trước khi nông nhàn, làng Y Thác sẽ phát lương thực theo công điểm của từng nhà.
Sáng sớm Điền Tú Vân đã bị gia đình đuổi đi chặt củi, trời càng ngày càng lạnh, sắp vào đông rồi, trong làng cũng không có việc gì làm, nhân thời tiết còn tốt, chưa có tuyết rơi, phải tranh thủ dự trữ thật nhiều củi.
Trước đây, cả nhà ăn sáng xong mới bảo Điền Tú Vân đi chặt củi , hưng hôm nay là ngày chia lương thực, sợ đi muộn sẽ không chia được lương thực mình muốn, nên sáng sớm người nhà đã đeo theo đồ đựng lương thực và bao tải đến sân phơi của làng tập trung xếp hàng. Không có ai nấu bữa sáng thì đương nhiên sẽ không để Điền Tú Vân rảnh rỗi, bảo cô lên núi chặt củi nhưng hoàn toàn không quan tâm đến việc lúc này sắp vào đông, trời sáng còn chưa sáng rõ.
Điền Tú Vân cũng không phản kháng, mặc dù trời còn chưa sáng rõ nhưng cũng có thể nhìn rõ đường, lạnh thì lạnh thật nhưng vận động một chút cũng tốt hơn ở nhà, ít nhất ở bên ngoài thì cô được tự do.
Điền Tú Vân cầm dao chặt củi và dây thừng đi ra khỏi nhà, vì trước đó đã đụng phải chuyện của thôn trưởng và bà góa Triệu nên Điền Tú Vân đều đi vòng qua núi phía sau, bên đó có một con đường nhỏ có thể vào núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro