Thập Niên 70: Quân Tẩu Cao Lãnh Trọng Sinh, Mang Theo Không Gian Vả Mặt Cực Phẩm
Chương 21
Lãnh Mính Khanh
2024-11-08 19:05:50
Mặc dù tình hình hiện tại không có gì nguy hiểm nhưng một con lợn rừng lớn như vậy cũng khiến Điền Tú Vân khá đau đầu, không nói đến việc làm thế nào để đưa nó lên, ngay cả khi đưa lên được thì một mình cô cũng không thể khiêng ra ngoài, trừ khi ra ngoài gọi người, có điều bây giờ người trong làng đều đang đi chia lương thực, cho dù có gọi được người thì không biết có con thú nào khác đến trong lúc cô đi đi về về hay không, hơn nữa chưa chắc đã tin lời một cô bé như cô.
Những năm gần đây, vào thời điểm nông nhàn hàng năm, dân thôn cũng sẽ vào núi vây bắt, nhưng hầu như không đi sâu vào trong núi, chưa từng tìm được con lợn rừng như thế này, phần lớn là thỏ rừng, gà rừng hoặc hươu nai. Cô trở về nói rằng nhìn thấy lợn rừng cũng không chắc có người tin.
Điền Tú Vân nghĩ đi nghĩ lại, quyết định quan sát tình hình xung quanh trước, xem có gì nguy hiểm không, sau đó đợi đến khi lợn rừng tắt thở hẳn rồi tính tiếp. Nhưng trong lòng vẫn thấy khó hiểu, sao chỗ bình thường này lại có một cái hố, nhìn cũng không giống như bẫy do con người đào, nếu là bẫy thì thường sẽ có những thứ như chông gỗ trong hố, con lợn rừng này cũng đã chết vì mất máu từ lâu rồi.
Mặc dù trong lòng thấy lạ nhưng Điền Tú Vân vẫn theo kế hoạch, cô thăm dò xung quanh một lượt. Không dám buông lỏng dao chặt củi một chút nào, mắt nhìn chằm chằm xung quanh, không chú ý lắm đến dưới chân, thế là vừa mới đến gần một bụi cây rậm, cả người đã giẫm hụt.
Trong lúc rơi xuống, Điền Tú Vân sợ hãi nhắm chặt mắt, đồng thời còn trách mình quá bất cẩn, cảm giác rơi xuống này chỉ kéo dài vài giây rồi dừng lại, chỉ là không đau như dự đoán, Điền Tú Vân cảm thấy cơ thể không rơi nữa, liền cẩn thận mở mắt ra.
Muốn giơ tay vén tóc che khuất tầm nhìn nhưng lại phát hiện cánh tay đã bị dao chặt củi cứa một vết thương khá sâu, nhất thời không nói nên lời, không bị ngã bị thương, lại bị dao chặt củi của mình làm bị thương.
Điền Tú Vân nhịn đau, chống dao chặt củi đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống mới hiểu tại sao mình rơi từ trên cao xuống mà không bị thương gì, hóa ra là rơi vào ổ cỏ, nhìn hình dạng ổ cỏ thì biết đây là ổ của một con thú dữ.
Những năm gần đây, vào thời điểm nông nhàn hàng năm, dân thôn cũng sẽ vào núi vây bắt, nhưng hầu như không đi sâu vào trong núi, chưa từng tìm được con lợn rừng như thế này, phần lớn là thỏ rừng, gà rừng hoặc hươu nai. Cô trở về nói rằng nhìn thấy lợn rừng cũng không chắc có người tin.
Điền Tú Vân nghĩ đi nghĩ lại, quyết định quan sát tình hình xung quanh trước, xem có gì nguy hiểm không, sau đó đợi đến khi lợn rừng tắt thở hẳn rồi tính tiếp. Nhưng trong lòng vẫn thấy khó hiểu, sao chỗ bình thường này lại có một cái hố, nhìn cũng không giống như bẫy do con người đào, nếu là bẫy thì thường sẽ có những thứ như chông gỗ trong hố, con lợn rừng này cũng đã chết vì mất máu từ lâu rồi.
Mặc dù trong lòng thấy lạ nhưng Điền Tú Vân vẫn theo kế hoạch, cô thăm dò xung quanh một lượt. Không dám buông lỏng dao chặt củi một chút nào, mắt nhìn chằm chằm xung quanh, không chú ý lắm đến dưới chân, thế là vừa mới đến gần một bụi cây rậm, cả người đã giẫm hụt.
Trong lúc rơi xuống, Điền Tú Vân sợ hãi nhắm chặt mắt, đồng thời còn trách mình quá bất cẩn, cảm giác rơi xuống này chỉ kéo dài vài giây rồi dừng lại, chỉ là không đau như dự đoán, Điền Tú Vân cảm thấy cơ thể không rơi nữa, liền cẩn thận mở mắt ra.
Muốn giơ tay vén tóc che khuất tầm nhìn nhưng lại phát hiện cánh tay đã bị dao chặt củi cứa một vết thương khá sâu, nhất thời không nói nên lời, không bị ngã bị thương, lại bị dao chặt củi của mình làm bị thương.
Điền Tú Vân nhịn đau, chống dao chặt củi đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống mới hiểu tại sao mình rơi từ trên cao xuống mà không bị thương gì, hóa ra là rơi vào ổ cỏ, nhìn hình dạng ổ cỏ thì biết đây là ổ của một con thú dữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro