Thập Niên 70: Quân Tẩu Cao Lãnh Trọng Sinh, Mang Theo Không Gian Vả Mặt Cực Phẩm
Chương 33
Lãnh Mính Khanh
2024-11-08 19:05:50
Huống hồ bây hiện giờ cô đã có bản lĩnh, cũng chẳng thể trực tiếp phản kháng gia đình, bởi vì cho dù tu sĩ lợi hại đến đâu cũng không thể cắt đứt tình thân, những người trong giới tu chân đó đều là những người tài giỏi, đa số đã có gia tộc hoặc môn phái riêng, cho nên trong tiền đề không thể thoát khỏi người thân cực phẩm, Điền Tú Vân vẫn định ngoan ngoãn giảm bớt sự tồn tại của mình.
Cõng một bó củi lớn, tốc độ của Điền Tú Vân không còn gian nan như trước nữa, ngược lại đi một lúc đã ra khỏi ngoại vi của ngọn núi, đến con đường nhỏ. Nhưng lo lắng sẽ bị người khác phát hiện ra sự khác thường của mình nên Điền Tú Vân liền đi chậm lại, điều chỉnh thành bước chân bình thường.
"Lão Hoa, lão Hoa, anh mau tỉnh lại đi!" Bên tai truyền đến một tràng tiếng gọi vội vàng.
Điền Tú Vân dừng bước, cẩn thận phân biệt một chút, xác định âm thanh phát ra từ ngôi nhà không xa.
Trong lòng có chút do dự, nghe giọng nói của đối phương có vẻ rất gấp gáp, lão Hoa bị gọi kia rất có thể đã xảy ra chuyện nhưng những người ở trong nhà đều là người bị đày xuống, mặc dù Điền Tú Vân biết những người này chỉ cần vượt qua, sau này đều có thể được bình phản trở về vị trí cũ nhưng cô lại không muốn xen vào chuyện của người khác.
"Làm sao bây giờ lão Lý? Chúng ta vẫn nên đi tìm bác sĩ đi?" Lại một giọng nói vội vã vang lên.
"Thôi vậy." Điền Tú Vân đặt củi xuống, cuối cùng vẫn nhanh chân chạy đến căn nhà, trong lòng nghĩ cứ coi như tích chút duyên lành, huống hồ tình hình chưa rõ, cô cũng không chắc có thể giúp được gì. Việc này cũng không phải vì cô quá lương thiện, thấy ai cũng cứu, chỉ là nhớ lại kiếp trước cô từng được một ông lão trong này giúp đỡ, mặc dù đã rất lâu nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ ân tình này.
Điền Tú Vân nhanh chân đi vào nhà, chỉ thấy một ông lão nằm trên đống rơm giữa nhà, hai mắt nhắm nghiền, môi tím tái, Điền Tú Vân không dám chậm trễ, cứ thế tiến lên đẩy hai ông lão khác đang vây quanh ra.
"Tránh ra, để tôi xem đã." Giọng nói trong trẻo phát ra từ miệng Điền Tú Vân, hai ông lão bị làm cho sửng sốt.
Cõng một bó củi lớn, tốc độ của Điền Tú Vân không còn gian nan như trước nữa, ngược lại đi một lúc đã ra khỏi ngoại vi của ngọn núi, đến con đường nhỏ. Nhưng lo lắng sẽ bị người khác phát hiện ra sự khác thường của mình nên Điền Tú Vân liền đi chậm lại, điều chỉnh thành bước chân bình thường.
"Lão Hoa, lão Hoa, anh mau tỉnh lại đi!" Bên tai truyền đến một tràng tiếng gọi vội vàng.
Điền Tú Vân dừng bước, cẩn thận phân biệt một chút, xác định âm thanh phát ra từ ngôi nhà không xa.
Trong lòng có chút do dự, nghe giọng nói của đối phương có vẻ rất gấp gáp, lão Hoa bị gọi kia rất có thể đã xảy ra chuyện nhưng những người ở trong nhà đều là người bị đày xuống, mặc dù Điền Tú Vân biết những người này chỉ cần vượt qua, sau này đều có thể được bình phản trở về vị trí cũ nhưng cô lại không muốn xen vào chuyện của người khác.
"Làm sao bây giờ lão Lý? Chúng ta vẫn nên đi tìm bác sĩ đi?" Lại một giọng nói vội vã vang lên.
"Thôi vậy." Điền Tú Vân đặt củi xuống, cuối cùng vẫn nhanh chân chạy đến căn nhà, trong lòng nghĩ cứ coi như tích chút duyên lành, huống hồ tình hình chưa rõ, cô cũng không chắc có thể giúp được gì. Việc này cũng không phải vì cô quá lương thiện, thấy ai cũng cứu, chỉ là nhớ lại kiếp trước cô từng được một ông lão trong này giúp đỡ, mặc dù đã rất lâu nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ ân tình này.
Điền Tú Vân nhanh chân đi vào nhà, chỉ thấy một ông lão nằm trên đống rơm giữa nhà, hai mắt nhắm nghiền, môi tím tái, Điền Tú Vân không dám chậm trễ, cứ thế tiến lên đẩy hai ông lão khác đang vây quanh ra.
"Tránh ra, để tôi xem đã." Giọng nói trong trẻo phát ra từ miệng Điền Tú Vân, hai ông lão bị làm cho sửng sốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro