Thập Niên 70: Quân Tẩu Cao Lãnh Trọng Sinh, Mang Theo Không Gian Vả Mặt Cực Phẩm
Chương 44
Lãnh Mính Khanh
2024-11-08 19:05:50
"Chúng ta xử lý con lợn rừng này thế nào đây?" Ông Tiền lo lắng nhìn xác con lợn rừng, bốn người họ có già, có trẻ nhưng không ai biết giết lợn cả. Lúc này cũng không thể ra ngoài nhờ người khác giúp, dù sao ba người họ đều là tội nhân bị đày đến đây, nếu để người khác biết họ săn được một con lợn rừng, không biết sẽ gây ra chuyện gì, may mà ngôi nhà này nằm gần rừng, xa làng, lại là mùa đông nên rất ít người đến đây.
"Đúng là không biết giết lớn thật." Ông Hoa cũng thấy bối rối, bảo ông ấy cầm đao múa kiếm thì được nhưng ông ấy chưa từng thử giết lợn bao giờ.
"Ông Lý đi đun nước nóng, cháu sẽ xử lý con lợn rừng." Ở đây chỉ có mỗi Điền Tú Vân từng xử lý lợn rừng trong không gian, mặc dù kỹ thuật không chuyên nghiệp nhưng cũng có kinh nghiệm hơn ba ông lão kia.
"Cô bé, cháu làm được không?" Ông Hoa không tin lắm mà hỏi.
"Vâng, trước đây cháu cũng từng gặp một con lợn rừng, cháu đã tự mình xử lý một lần." Điền Tú Vân giải thích.
"Được, vậy cháu làm đi, cần bọn ông giúp gì thì cứ nói." Ông Hoa quyết định, chuẩn bị giúp Điền Tú Vân.
"Trời ơi, mùa đông năm nay gặp may rồi." Ông Tiền chép miệng, như thể đã ngửi thấy mùi thơm của món thịt lợn rừng.
"Ông Tiền, qua đây giúp một tay." Ông Lý gọi.
Cứ như vậy, bốn người phân công công việc, nhanh chóng mổ xong con lợn rừng, sau đó dùng tuyết làm một cái tủ lạnh đơn giản rồi cất thịt vào trong, như vậy là có thể có thịt lợn ăn đến hết năm, đợi trời ấm hơn một chút làm thành thịt hun khói, có thể để lâu hơn.
"Cô bé, ba ông già sẽ không mang thịt về đâu, sau này cháu cứ đến đây ăn cơm cùng." Ông Lý làm xong việc mới nói với Điền Tú Vân.
"Vâng, cháu hiểu mà." Điền Tú Vân biết không phải các ông lão muốn độc chiếm, chỉ là vì theo tình hình hiện tại của cô, chưa nói đến việc mang thịt lợn về giải thích thế nào, cho dù người nhà họ Điền không hỏi thì cô cũng không được ăn một miếng thịt lợn nào, ba ông lão biết tình hình gia đình cô nên muốn nấu riêng cho cô, sao cô có thể không biết điều chứ.
"Đúng là không biết giết lớn thật." Ông Hoa cũng thấy bối rối, bảo ông ấy cầm đao múa kiếm thì được nhưng ông ấy chưa từng thử giết lợn bao giờ.
"Ông Lý đi đun nước nóng, cháu sẽ xử lý con lợn rừng." Ở đây chỉ có mỗi Điền Tú Vân từng xử lý lợn rừng trong không gian, mặc dù kỹ thuật không chuyên nghiệp nhưng cũng có kinh nghiệm hơn ba ông lão kia.
"Cô bé, cháu làm được không?" Ông Hoa không tin lắm mà hỏi.
"Vâng, trước đây cháu cũng từng gặp một con lợn rừng, cháu đã tự mình xử lý một lần." Điền Tú Vân giải thích.
"Được, vậy cháu làm đi, cần bọn ông giúp gì thì cứ nói." Ông Hoa quyết định, chuẩn bị giúp Điền Tú Vân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trời ơi, mùa đông năm nay gặp may rồi." Ông Tiền chép miệng, như thể đã ngửi thấy mùi thơm của món thịt lợn rừng.
"Ông Tiền, qua đây giúp một tay." Ông Lý gọi.
Cứ như vậy, bốn người phân công công việc, nhanh chóng mổ xong con lợn rừng, sau đó dùng tuyết làm một cái tủ lạnh đơn giản rồi cất thịt vào trong, như vậy là có thể có thịt lợn ăn đến hết năm, đợi trời ấm hơn một chút làm thành thịt hun khói, có thể để lâu hơn.
"Cô bé, ba ông già sẽ không mang thịt về đâu, sau này cháu cứ đến đây ăn cơm cùng." Ông Lý làm xong việc mới nói với Điền Tú Vân.
"Vâng, cháu hiểu mà." Điền Tú Vân biết không phải các ông lão muốn độc chiếm, chỉ là vì theo tình hình hiện tại của cô, chưa nói đến việc mang thịt lợn về giải thích thế nào, cho dù người nhà họ Điền không hỏi thì cô cũng không được ăn một miếng thịt lợn nào, ba ông lão biết tình hình gia đình cô nên muốn nấu riêng cho cô, sao cô có thể không biết điều chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro