Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt
Chương 43
2024-08-20 19:12:23
“Chỗ này, chỗ này nè.”
Tống Thao bịt kín mít đứng ở bên ngoài khu người nhà chờ, nhìn thấy bọn họ lập tức vẫy tay gọi.
Hiện tại trời đã tối, trời đang rơi tuyết lông ngỗng, gió lạnh căm, áo bông Bạch Linh Lung mặc khá cũ, đã không còn đủ ấm nữa rồi, cơ thể lạnh đến mức nhịn không được phát run.
Ba người vừa tập hợp, Bạch Linh Lung hỏi ngay: “Còn ở bên trong không?”
“Còn.”
Tống Thao chỉ vào trong khu viện gia thuộc, nói nhỏ: “Đi thôi, chúng ta đi vào nhà anh em của tôi tránh rét sưởi ấm.
Anh em Lý Sùng của cậu ấy đã đứng trước cửa chờ sẵn, chờ ba người bọn họ đến, lập tức mở cửa mời bọn họ vào nhà.
Tối nay cha mẹ Lý Sùng đều không có ở nhà, chỉ có một mình cậu ta, cậu ta pha trà nóng cho bọn họ xong, chủ động nói cho Bạch Linh Lung biết: “Đồng chí Bạch, tôi đã nghe thằng Thao kể chuyện nhà cô rồi. Về chuyện cha của cô, mấy hàng xóm chúng tôi cũng đều hiểu biết đại khái, chẳng qua sau lưng ông ta có chỗ dựa địa vị cao, mọi người không muốn trêu chọc phiền phức, cho nên cũng không có ai cầm đầu đi cử báo cả.”
Bạch Linh Lung đi ra ngoài nhìn thoáng qua, giả vờ như không biết nhà Bạch Kiến Nhân ở chỗ nào, hỏi cậu ta: “Thằng cha khốn nạn chó đẻ của tôi ở căn nhà nào thế?”
Thằng cha khốn nạn chó đẻ?
Các đồng chí nam ngồi vây quanh nghe được cách xưng hô này, tất cả đều mím môi buồn cười, Lý Sùng cũng cười cười, chỉ vào lầu ba ở đối diện nói: “Căn nhà tận cùng bên trong lầu ba, đèn còn sáng, trên cửa thủy tinh còn có bóng người di chuyển qua lại nữa kìa.”
Bạch Linh Lung hơi gật đầu, mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi: “Anh Lý, tôi nghe Thao nói hôm nay ông ta bị người ta đánh một trận ngay trước cổng khu dân cư, còn bị cướp sạch sẽ, cuối cùng có bắt được hung thủ không?”
“Không có. Ông ta bị người ta đập vào cổ ngất ngay trước cửa, nghe nói xe đạp và đồng hồ cũng mất sạch luôn rồi, tiền và chìa khóa cũng bay mất. Đến cả ông ta cũng không rõ mình ngất đi bao lâu, là người của nhà máy sắt thép phát hiện ông ta té xỉu dưới đất, sau đó cùng ông ta đi về nhà, cuối cùng lại phát hiện trong nhà cũng bị ăn trộm.”
“Lúc đó bọn họ lập tức đi báo công an ngay, người của cục công an đến hiện trường điều tra, hình như không điều tra được manh mối đặc biệt gì.”
“Hồi năm giờ chiều ông ấy có quay về, hàng xóm trong khu dân cư hỏi thăm tình hình, ông ta nói là còn chưa bắt được. Còn chuyện cụ thể mất bao nhiêu thứ thì ông ta không công khai ra bên ngoài, có lẽ chỉ có bên cục công an mới có đăng ký.”
Bạch Linh Lung xác nhận cục công an không điều tra ra được cái gì, cho dù Bạch Kiến Nhân có hoài nghi cô thì cũng không thể điều tra ra chứng cứ gì, như có thâm ý mà nói một câu : “Lúc trước khi còn ở huyện Dương dưới quê, ông ta cũng từng bị người ta đánh một lần, còn gãy cả chân. Hừ, trời cuồng nhất định sẽ mưa,người cuồng nhất định có họa, tôi cảm thấy ông ta ở thành phố Đàm đã quá ngông cuồng, nghĩ đến chuyện mình có người bảo vệ nên bắt đầu lâng lâng, quên mất mình là ai, lại đi đắc tội người nào đó, bị người ta cảnh cáo.”
“Chuyện này… có lẽ là thế thật.” Lý Sùng cũng không rõ lắm.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tĩnh Xuyên hiện ra chút ý cười nhạt, cô gái này nói chuyện thú vị, cũng rất có đạo lý, sau đó nói: “Lý Sùng, người phụ nữ kia có thường xuyên đến đây không?”
“Không đến quá thường xuyên.”
“Năm ngoái sáng sớm mẹ tôi và bác cả từng gặp được hai người bọn họ một lần, lúc đó thời tiết lạnh, mặc rất nhiều quần áo, người phụ nữ kia mặc đồ kín mít, Bạch Kiến Nhân nói dối là vợ của ông ta, từ dưới quê lên chưa hiểu việc đời còn sợ người lạ, còn nói là bà ta bị bệnh, đến bệnh viện thành phố khám.”
“Lúc đó mẹ và bác cả của tôi đều tin tưởng, mãi đến hai ngày trước Tết, người phụ nữ kia lại đến nữa, ở lại đây một đêm, lúc sáng sớm khi rời đi còn bị ngã trên quảng trường. Lúc đó bác cả của tôi đi ra ngoài mua đồ ăn về, tiện tay đỡ bà ta một cái, cũng nhìn thấy rõ mặt bà ta, cho nên mới biết bà ta là…Tần Mộng Lan vừa mới chết chồng không được bao lâu.”
Tống Thao bịt kín mít đứng ở bên ngoài khu người nhà chờ, nhìn thấy bọn họ lập tức vẫy tay gọi.
Hiện tại trời đã tối, trời đang rơi tuyết lông ngỗng, gió lạnh căm, áo bông Bạch Linh Lung mặc khá cũ, đã không còn đủ ấm nữa rồi, cơ thể lạnh đến mức nhịn không được phát run.
Ba người vừa tập hợp, Bạch Linh Lung hỏi ngay: “Còn ở bên trong không?”
“Còn.”
Tống Thao chỉ vào trong khu viện gia thuộc, nói nhỏ: “Đi thôi, chúng ta đi vào nhà anh em của tôi tránh rét sưởi ấm.
Anh em Lý Sùng của cậu ấy đã đứng trước cửa chờ sẵn, chờ ba người bọn họ đến, lập tức mở cửa mời bọn họ vào nhà.
Tối nay cha mẹ Lý Sùng đều không có ở nhà, chỉ có một mình cậu ta, cậu ta pha trà nóng cho bọn họ xong, chủ động nói cho Bạch Linh Lung biết: “Đồng chí Bạch, tôi đã nghe thằng Thao kể chuyện nhà cô rồi. Về chuyện cha của cô, mấy hàng xóm chúng tôi cũng đều hiểu biết đại khái, chẳng qua sau lưng ông ta có chỗ dựa địa vị cao, mọi người không muốn trêu chọc phiền phức, cho nên cũng không có ai cầm đầu đi cử báo cả.”
Bạch Linh Lung đi ra ngoài nhìn thoáng qua, giả vờ như không biết nhà Bạch Kiến Nhân ở chỗ nào, hỏi cậu ta: “Thằng cha khốn nạn chó đẻ của tôi ở căn nhà nào thế?”
Thằng cha khốn nạn chó đẻ?
Các đồng chí nam ngồi vây quanh nghe được cách xưng hô này, tất cả đều mím môi buồn cười, Lý Sùng cũng cười cười, chỉ vào lầu ba ở đối diện nói: “Căn nhà tận cùng bên trong lầu ba, đèn còn sáng, trên cửa thủy tinh còn có bóng người di chuyển qua lại nữa kìa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Linh Lung hơi gật đầu, mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi: “Anh Lý, tôi nghe Thao nói hôm nay ông ta bị người ta đánh một trận ngay trước cổng khu dân cư, còn bị cướp sạch sẽ, cuối cùng có bắt được hung thủ không?”
“Không có. Ông ta bị người ta đập vào cổ ngất ngay trước cửa, nghe nói xe đạp và đồng hồ cũng mất sạch luôn rồi, tiền và chìa khóa cũng bay mất. Đến cả ông ta cũng không rõ mình ngất đi bao lâu, là người của nhà máy sắt thép phát hiện ông ta té xỉu dưới đất, sau đó cùng ông ta đi về nhà, cuối cùng lại phát hiện trong nhà cũng bị ăn trộm.”
“Lúc đó bọn họ lập tức đi báo công an ngay, người của cục công an đến hiện trường điều tra, hình như không điều tra được manh mối đặc biệt gì.”
“Hồi năm giờ chiều ông ấy có quay về, hàng xóm trong khu dân cư hỏi thăm tình hình, ông ta nói là còn chưa bắt được. Còn chuyện cụ thể mất bao nhiêu thứ thì ông ta không công khai ra bên ngoài, có lẽ chỉ có bên cục công an mới có đăng ký.”
Bạch Linh Lung xác nhận cục công an không điều tra ra được cái gì, cho dù Bạch Kiến Nhân có hoài nghi cô thì cũng không thể điều tra ra chứng cứ gì, như có thâm ý mà nói một câu : “Lúc trước khi còn ở huyện Dương dưới quê, ông ta cũng từng bị người ta đánh một lần, còn gãy cả chân. Hừ, trời cuồng nhất định sẽ mưa,người cuồng nhất định có họa, tôi cảm thấy ông ta ở thành phố Đàm đã quá ngông cuồng, nghĩ đến chuyện mình có người bảo vệ nên bắt đầu lâng lâng, quên mất mình là ai, lại đi đắc tội người nào đó, bị người ta cảnh cáo.”
“Chuyện này… có lẽ là thế thật.” Lý Sùng cũng không rõ lắm.
Đôi mắt sâu thẳm của Lục Tĩnh Xuyên hiện ra chút ý cười nhạt, cô gái này nói chuyện thú vị, cũng rất có đạo lý, sau đó nói: “Lý Sùng, người phụ nữ kia có thường xuyên đến đây không?”
“Không đến quá thường xuyên.”
“Năm ngoái sáng sớm mẹ tôi và bác cả từng gặp được hai người bọn họ một lần, lúc đó thời tiết lạnh, mặc rất nhiều quần áo, người phụ nữ kia mặc đồ kín mít, Bạch Kiến Nhân nói dối là vợ của ông ta, từ dưới quê lên chưa hiểu việc đời còn sợ người lạ, còn nói là bà ta bị bệnh, đến bệnh viện thành phố khám.”
“Lúc đó mẹ và bác cả của tôi đều tin tưởng, mãi đến hai ngày trước Tết, người phụ nữ kia lại đến nữa, ở lại đây một đêm, lúc sáng sớm khi rời đi còn bị ngã trên quảng trường. Lúc đó bác cả của tôi đi ra ngoài mua đồ ăn về, tiện tay đỡ bà ta một cái, cũng nhìn thấy rõ mặt bà ta, cho nên mới biết bà ta là…Tần Mộng Lan vừa mới chết chồng không được bao lâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro