Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 31
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Cô mang theo bánh mì thô và dưa chua buổi sáng, dự định ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn chút gì đó, bỗng có một con thỏ xám chạy ngang qua, cô mừng rỡ khôn xiết. Đi một quãng đường dài như vậy, ngay cả một cái lông con vật cũng không thấy, cô còn tưởng rằng con mồi trong ngọn núi này không nhiều, không nghĩ tới vừa ngồi xuống, thì nhìn một con thỏ.
Nàng nín thở ngưng thần, trong tay chẳng biết lúc nào có thêm một cái cục đá. Đợi đến lúc con thỏ dừng lại, cô lật tay phải, búng ngón tay cái, “hưu” một tiếng, hòn đá từ trong tay nàng bắn về phía con thỏ, đánh vào đầu nó.
Kỷ Nghênh Hạ cười đắc ý, đi tới vài bước, đem con thỏ xách trong tay, cô ước lượng, tiếp đó bĩu môi, không hài lòng lắm. Con thỏ này quá gầy, không mập chút nào! Bây giờ người không có ăn, thậm chí ngay cả con thỏ cũng không có ăn sao? Cho nên mới gầy trơ xương như vậy, không có bao nhiêu thịt? Quên đi, con muỗi dù nhỏ cũng là thịt, cô tự an ủi bản thân, cô không thể ghét bỏ, dù sao có còn hơn không.
Kỷ Nghênh Hạ đem con thỏ đặt vào bên trong giỏ, lấy bánh bao hấp ra, chậm rãi ăn, bánh bao đã nguội nên có vị khô khó nuốt, bất quá cô vẫn là ăn một cái với nước sôi để nguội, còn một buổi chiều, không ăn chút xíu là không được a?
Sau khi ăn xong, đem giỏ đeo lên, Kỷ Nghênh Hạ lại tiếp tục trong núi tìm tòi, có thể là do núi sâu nên có nhiều con mồi hơn, chỉ một lúc sau, bên trong giỏ của Kỷ Nghênh Hạ có thêm hai con thỏ, bốn con gà rừng. Cô dừng lại, định nghỉ ngơi một lát, mặc dù không mệt lắm, nhưng cô rất khát, may mắn là cô nghĩ ra ngoài một ngày nên mang theo đủ nước.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy những tiếng rên rỉ nhỏ đến từ xa.
Cô cảnh giác quay lại, cái gì vậy?
Cô cau mày và lắng nghe cẩn thận.
Đó là tiếng người!
Hơn nữa còn là giọng nói của một người đàn ông!
Có người bị thương! Cô đoán ! Còn là ở trong núi sâu này bị thương!
Có cứu hay không?
Nếu cứu được thì sao? Vạn nhất đó là một người xấu?
Nếu không cứu, vạn nhất đó là người Kỷ gia thôn hoặc thôn dân thôn bên cạnh thì sao?
Kỷ Nghênh Hạ xoắn xuýt không thôi!
Cứu người, nói thật, cô sợ phiền phức! Không cứu người, nàng có chút lương tâm bất an, dù sao nơi này là núi sâu, rất khó có người đi ngang qua, nếu có chuyện gì xảy ra với người này, cô nhất định sẽ áy náy. Mặc dù cô không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu!
Vẫn là cứu a! Kỷ Nghênh Hạ từ bỏ suy tư. Bất kể anh ta là ai, cô cũng cứu. Sau khi cứu một người, cô sẽ không cảm thấy áy náy, dù là đó là một người xấu, cô tin tưởng dựa vào công phu của mình, người kia cũng đánh không lại cô, cho nên cô sợ cái gì đâu?
Kỷ Nghênh Hạ giải phóng một chút nội lực, nội lực bay theo gió đến nơi phát ra âm thanh rên rỉ.
Kỷ Nghênh Hạ từ nội lực phán đoán đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa không phải người xấu, bởi vì điều cô cảm nhận được từ nội lực đó là hơi thở của chính nghĩa. Chỉ cần anh ta không phải là người xấu, cô liền yên tâm, thu hồi nội lực, cô bước nhanh tới.
Đây là một cái hố rất lớn. Kỷ Nghênh Hạ đầu tiên là nhìn thấy một cái đầu đen đầy lông, cô dừng lại, tiếp tục đi qua. Thấy rõ ràng tình huống bên trong. Cô sửng sốt trong giây lát.
Thoạt nhìn, Kỷ Nghênh Hạ đã phán đoán rằng đó là một quân nhân trẻ tuổi, mặc quân phục, chân có thể bị gãy, thân thể của hắn cao lớn, vai rộng, hông hẹp, bắp thịt toàn thân rắn chắc, rõ ràng là kết quả của sự rèn luyện lâu dài. Ánh mắt hắn thâm thúy, lộ ra cương nghị cùng bất khuất, ngay cả trong tình huống như vậy cũng không có cảm giác chán nản.
Diệp Cẩm Trình đang nằm ngửa mặt trong hố lớn, máu rỉ ra từ phần gãy của chân phải. Vốn dĩ chân anh ấy còn chưa lành hẳn, đi trên đường chân thấp chân cao , hôm nay cũng là dựa vào một phen nghị lực mới đi tới nơi này, không ngờ lại rơi xuống hố. Vết thương ở chân bây giờ có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn a?
Anh mím chặt môi, không cho phép mình phát ra tiếng, thế nhưng chân kia quá đau, xung quanh lại không có ai, đành để cho mình phát tiết một chút, nhưng chỉ là nhỏ giọng rên rỉ vài tiếng. Không nghĩ tới liền nghe được phía trên truyền đến tiếng bước chân có quy luật, có người tới, người này nhất định đã qua huấn luyện, nếu không tiếng bước chân sẽ không đều như vậy. Tâm lý anh buông lỏng, có người tới liền tốt, không phải vậy, anh còn không biết phải ở nơi này bao lâu đây!
Diệp Cẩm Thành thấy người tới là một cô gái nhỏ liền thất vọng. Cô gái này nhỏ nhắn xinh xắn, có thể đem mình kéo lên sao?
- “Uy, cần giúp một tay không?”
Nàng nín thở ngưng thần, trong tay chẳng biết lúc nào có thêm một cái cục đá. Đợi đến lúc con thỏ dừng lại, cô lật tay phải, búng ngón tay cái, “hưu” một tiếng, hòn đá từ trong tay nàng bắn về phía con thỏ, đánh vào đầu nó.
Kỷ Nghênh Hạ cười đắc ý, đi tới vài bước, đem con thỏ xách trong tay, cô ước lượng, tiếp đó bĩu môi, không hài lòng lắm. Con thỏ này quá gầy, không mập chút nào! Bây giờ người không có ăn, thậm chí ngay cả con thỏ cũng không có ăn sao? Cho nên mới gầy trơ xương như vậy, không có bao nhiêu thịt? Quên đi, con muỗi dù nhỏ cũng là thịt, cô tự an ủi bản thân, cô không thể ghét bỏ, dù sao có còn hơn không.
Kỷ Nghênh Hạ đem con thỏ đặt vào bên trong giỏ, lấy bánh bao hấp ra, chậm rãi ăn, bánh bao đã nguội nên có vị khô khó nuốt, bất quá cô vẫn là ăn một cái với nước sôi để nguội, còn một buổi chiều, không ăn chút xíu là không được a?
Sau khi ăn xong, đem giỏ đeo lên, Kỷ Nghênh Hạ lại tiếp tục trong núi tìm tòi, có thể là do núi sâu nên có nhiều con mồi hơn, chỉ một lúc sau, bên trong giỏ của Kỷ Nghênh Hạ có thêm hai con thỏ, bốn con gà rừng. Cô dừng lại, định nghỉ ngơi một lát, mặc dù không mệt lắm, nhưng cô rất khát, may mắn là cô nghĩ ra ngoài một ngày nên mang theo đủ nước.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy những tiếng rên rỉ nhỏ đến từ xa.
Cô cảnh giác quay lại, cái gì vậy?
Cô cau mày và lắng nghe cẩn thận.
Đó là tiếng người!
Hơn nữa còn là giọng nói của một người đàn ông!
Có người bị thương! Cô đoán ! Còn là ở trong núi sâu này bị thương!
Có cứu hay không?
Nếu cứu được thì sao? Vạn nhất đó là một người xấu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không cứu, vạn nhất đó là người Kỷ gia thôn hoặc thôn dân thôn bên cạnh thì sao?
Kỷ Nghênh Hạ xoắn xuýt không thôi!
Cứu người, nói thật, cô sợ phiền phức! Không cứu người, nàng có chút lương tâm bất an, dù sao nơi này là núi sâu, rất khó có người đi ngang qua, nếu có chuyện gì xảy ra với người này, cô nhất định sẽ áy náy. Mặc dù cô không phải là người tốt, nhưng cũng không phải là người xấu!
Vẫn là cứu a! Kỷ Nghênh Hạ từ bỏ suy tư. Bất kể anh ta là ai, cô cũng cứu. Sau khi cứu một người, cô sẽ không cảm thấy áy náy, dù là đó là một người xấu, cô tin tưởng dựa vào công phu của mình, người kia cũng đánh không lại cô, cho nên cô sợ cái gì đâu?
Kỷ Nghênh Hạ giải phóng một chút nội lực, nội lực bay theo gió đến nơi phát ra âm thanh rên rỉ.
Kỷ Nghênh Hạ từ nội lực phán đoán đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa không phải người xấu, bởi vì điều cô cảm nhận được từ nội lực đó là hơi thở của chính nghĩa. Chỉ cần anh ta không phải là người xấu, cô liền yên tâm, thu hồi nội lực, cô bước nhanh tới.
Đây là một cái hố rất lớn. Kỷ Nghênh Hạ đầu tiên là nhìn thấy một cái đầu đen đầy lông, cô dừng lại, tiếp tục đi qua. Thấy rõ ràng tình huống bên trong. Cô sửng sốt trong giây lát.
Thoạt nhìn, Kỷ Nghênh Hạ đã phán đoán rằng đó là một quân nhân trẻ tuổi, mặc quân phục, chân có thể bị gãy, thân thể của hắn cao lớn, vai rộng, hông hẹp, bắp thịt toàn thân rắn chắc, rõ ràng là kết quả của sự rèn luyện lâu dài. Ánh mắt hắn thâm thúy, lộ ra cương nghị cùng bất khuất, ngay cả trong tình huống như vậy cũng không có cảm giác chán nản.
Diệp Cẩm Trình đang nằm ngửa mặt trong hố lớn, máu rỉ ra từ phần gãy của chân phải. Vốn dĩ chân anh ấy còn chưa lành hẳn, đi trên đường chân thấp chân cao , hôm nay cũng là dựa vào một phen nghị lực mới đi tới nơi này, không ngờ lại rơi xuống hố. Vết thương ở chân bây giờ có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn a?
Anh mím chặt môi, không cho phép mình phát ra tiếng, thế nhưng chân kia quá đau, xung quanh lại không có ai, đành để cho mình phát tiết một chút, nhưng chỉ là nhỏ giọng rên rỉ vài tiếng. Không nghĩ tới liền nghe được phía trên truyền đến tiếng bước chân có quy luật, có người tới, người này nhất định đã qua huấn luyện, nếu không tiếng bước chân sẽ không đều như vậy. Tâm lý anh buông lỏng, có người tới liền tốt, không phải vậy, anh còn không biết phải ở nơi này bao lâu đây!
Diệp Cẩm Thành thấy người tới là một cô gái nhỏ liền thất vọng. Cô gái này nhỏ nhắn xinh xắn, có thể đem mình kéo lên sao?
- “Uy, cần giúp một tay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro