Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 41
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
“Mặc kệ viết tên ai, em đi ở, Kỷ Nghênh Hạ cô ta còn có thể không đồng ý?”
Kỷ Nghênh Xuân mạnh mẽ nói, bất quá trong lòng lại có chút không nắm chắt, nếu là Kỷ Nghênh Hạ trước kia,cô còn có chắc chắn thuyết phục được cô ta, Kỷ Nghênh Hạ bây giờ , cô cũng nói không chính xác a?
Uông Minh Hoa trong mắt lóe sáng, xem ra tên viết là em họ của Kỷ Nghênh Xuân! Trong lòng của hắn bực bội không thôi, lại nhìn Kỷ Nghênh Xuân liền có chút không kiên nhẫn , sớm biết...... Hắn còn không bằng theo đuổi Kỷ Nghênh Hạ kia đâu!
Kỷ Nghênh Xuân tròng mắt xoay động, bỗng nhiên nói:
- “Ai, Uông Minh Hoa, anh có phải hay không ghét bỏ em? Ghét bỏ em là cô gái nông thôn?”
Uông Minh Hoa sắc mặt biến đổi, vội vàng nói:
- “Làm sao có thể, làm sao có thể chứ! Anh đối với em như thế nào, em cũng không phải không biết!”
Sự tình nếu như đã làm, liền không có thể quay đầu, bây giờ cũng xem là không tệ.
Kỷ Nghênh Xuân bình tĩnh nhìn Uông Minh Hoa, gật đầu một cái.
Trong bệnh viện thị trấn, chân phải Diệp Cẩm Trình đã được bác sĩ xử lý và bó bột. Anh nằm ở trên giường, một cái chân gác ở trên thành giường, tâm trạng uể oải nhìn chằm chằm lên mái nhà màu trắng.
Diệp Triển Hoa vội vàng từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo gói mì còn nóng hổi từ tiệm cơm.
Diệp Cẩm Trình nhìn thấy có đồ ăn, lập tức muốn ngồi dậy.
- “Con cứ nằm đi, mẹ đút cho con!”
Thấy con trai đang muốn ngồi dậy, Lưu Chí Mai nhanh chóng ngăn cản, con trai bà vừa mới bó bột, sao có thể bất cẩn như vậy?
Diệp Cẩm Trình khoát tay, anh lớn như vậy, sao dám để mẹ đút cho anh!
- “Mẹ, con tự ăn đi! Không cho mẹ đút đâu!”
- “Xấu hổ cái gì a?”
Lưu Chí Mai buồn cười không thôi:
- “Con hồi nhỏ không phải đều là mẹ đút cho ăn!”
Vừa nói, bà vừa gắp một ít mì trên bàn, đút vào miệng Diệp Cẩm Trình.
Diệp Cẩm Trình mím chặt môi, kiên quyết không muốn ăn, anh đường đường bộ đội đặc chủng, sao có thể để người đút cho? Cái này bị người ta phát hiện, mặt mũi anh để nơi nào?
- “Đứa nhỏ này, con nói một chút con, ngoan cố quá đi!”
Lưu Chí Mai cuối cùng không lay chuyển được con trai:
- “Như vậy đi, mẹ cầm chén, con tự gắp đi!”
Nói xong, bà đưa đũa cho Diệp Cẩm Trình đưa cái bát đến trước mặt anh, thuận tiện anh gắp mì.
Diệp Cẩm Trình nghĩ nghĩ, đồng ý.
- “Con nói một chút đang yên đang lành con chạy lên trên núi làm cái gì a, êm đẹp đem lại té gãy chân! Ai......”
Lưu Chí Mai phàn nàn nói.
Diệp Cẩm Trình cười khổ, mẹ anh cũng đã nói thầm một đêm còn tại nói thầm. Chắc hẳn về sau, bà bắt được cơ hội còn có thể lại nói. Bất quá hắn lại không thể nói cái gì, không phải vậy mẹ anh lại sẽ phun anh. Đường đường chính chính mưa bom bão đạn anh đều trải qua, mẹ anh có tính là gì a? Anh an ủi bản thân.
- “Ai, con nói cho mẹ nghe một chút, cái cô gái hôm nay cứu con như thế nào?”
Đợi cho Diệp Cẩm Trình ăn mì xong, Lưu Chí Mai thần bí hề hề hỏi anh, trong nội tâm bà vẫn là hi vọng con trai mình có thể vừa ý cô gái kia, như vậy bà đi cầu hôn cũng dễ.
Diệp Cẩm Trình không biết tại sao mẹ anh lại hỏi cô gái đó, bất quá anh cũng không để ý. Dù sao anh có vị hôn thê, mẹ anh không phải không biết. Cho nên, anh cho là mẹ không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nên anh bèn nói thật:
- “Cô ấy là một cô gái tốt, có tấm lòng nhân hậu, nhưng lại rất can đảm, thậm chí cô ấy còn dám một mình chạy vào núi!”
Lưu Chí Mai nghe nửa câu đầu thì khá vui vẻ, nhưng nghe đến nửa câu sau thì sắc mặt trầm xuống, bà hừ hừ nói:
- “Đúng vậy, người khác gan dạ, chỉ có con nhát gan, lá gan con nhỏ cũng không phải một người chạy trên núi đi, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không cần nói ai!”
Diệp Cẩm Trình đau đầu không thôi:
- “Mẹ, mẹ làm sao lại nói chuyện này? Con đã nói với mẹ rồi, con là đi giải sầu! Đi buông lỏng xuống!”
Lưu Chí Mai không muốn nghe những lời vô trách nhiệm của anh, giải sầu, thư giãn cái gì a? Một người đàn ông có đôi chân không tốt vẫn chạy loanh quanh, dưới cái nhìn của bà chính là làm ẩu. Hơn nữa, điều bà quan tâm bây giờ là về vấn đề con dâu:
- “Cẩm Trình a, con nói, con cưới cô gái cứu con thì sao? Không phải đều nói ơn cứu mạng là lấy thân báo đáp sao?”
Kỷ Nghênh Xuân mạnh mẽ nói, bất quá trong lòng lại có chút không nắm chắt, nếu là Kỷ Nghênh Hạ trước kia,cô còn có chắc chắn thuyết phục được cô ta, Kỷ Nghênh Hạ bây giờ , cô cũng nói không chính xác a?
Uông Minh Hoa trong mắt lóe sáng, xem ra tên viết là em họ của Kỷ Nghênh Xuân! Trong lòng của hắn bực bội không thôi, lại nhìn Kỷ Nghênh Xuân liền có chút không kiên nhẫn , sớm biết...... Hắn còn không bằng theo đuổi Kỷ Nghênh Hạ kia đâu!
Kỷ Nghênh Xuân tròng mắt xoay động, bỗng nhiên nói:
- “Ai, Uông Minh Hoa, anh có phải hay không ghét bỏ em? Ghét bỏ em là cô gái nông thôn?”
Uông Minh Hoa sắc mặt biến đổi, vội vàng nói:
- “Làm sao có thể, làm sao có thể chứ! Anh đối với em như thế nào, em cũng không phải không biết!”
Sự tình nếu như đã làm, liền không có thể quay đầu, bây giờ cũng xem là không tệ.
Kỷ Nghênh Xuân bình tĩnh nhìn Uông Minh Hoa, gật đầu một cái.
Trong bệnh viện thị trấn, chân phải Diệp Cẩm Trình đã được bác sĩ xử lý và bó bột. Anh nằm ở trên giường, một cái chân gác ở trên thành giường, tâm trạng uể oải nhìn chằm chằm lên mái nhà màu trắng.
Diệp Triển Hoa vội vàng từ bên ngoài đi vào, trên tay mang theo gói mì còn nóng hổi từ tiệm cơm.
Diệp Cẩm Trình nhìn thấy có đồ ăn, lập tức muốn ngồi dậy.
- “Con cứ nằm đi, mẹ đút cho con!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy con trai đang muốn ngồi dậy, Lưu Chí Mai nhanh chóng ngăn cản, con trai bà vừa mới bó bột, sao có thể bất cẩn như vậy?
Diệp Cẩm Trình khoát tay, anh lớn như vậy, sao dám để mẹ đút cho anh!
- “Mẹ, con tự ăn đi! Không cho mẹ đút đâu!”
- “Xấu hổ cái gì a?”
Lưu Chí Mai buồn cười không thôi:
- “Con hồi nhỏ không phải đều là mẹ đút cho ăn!”
Vừa nói, bà vừa gắp một ít mì trên bàn, đút vào miệng Diệp Cẩm Trình.
Diệp Cẩm Trình mím chặt môi, kiên quyết không muốn ăn, anh đường đường bộ đội đặc chủng, sao có thể để người đút cho? Cái này bị người ta phát hiện, mặt mũi anh để nơi nào?
- “Đứa nhỏ này, con nói một chút con, ngoan cố quá đi!”
Lưu Chí Mai cuối cùng không lay chuyển được con trai:
- “Như vậy đi, mẹ cầm chén, con tự gắp đi!”
Nói xong, bà đưa đũa cho Diệp Cẩm Trình đưa cái bát đến trước mặt anh, thuận tiện anh gắp mì.
Diệp Cẩm Trình nghĩ nghĩ, đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Con nói một chút đang yên đang lành con chạy lên trên núi làm cái gì a, êm đẹp đem lại té gãy chân! Ai......”
Lưu Chí Mai phàn nàn nói.
Diệp Cẩm Trình cười khổ, mẹ anh cũng đã nói thầm một đêm còn tại nói thầm. Chắc hẳn về sau, bà bắt được cơ hội còn có thể lại nói. Bất quá hắn lại không thể nói cái gì, không phải vậy mẹ anh lại sẽ phun anh. Đường đường chính chính mưa bom bão đạn anh đều trải qua, mẹ anh có tính là gì a? Anh an ủi bản thân.
- “Ai, con nói cho mẹ nghe một chút, cái cô gái hôm nay cứu con như thế nào?”
Đợi cho Diệp Cẩm Trình ăn mì xong, Lưu Chí Mai thần bí hề hề hỏi anh, trong nội tâm bà vẫn là hi vọng con trai mình có thể vừa ý cô gái kia, như vậy bà đi cầu hôn cũng dễ.
Diệp Cẩm Trình không biết tại sao mẹ anh lại hỏi cô gái đó, bất quá anh cũng không để ý. Dù sao anh có vị hôn thê, mẹ anh không phải không biết. Cho nên, anh cho là mẹ không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng hỏi một chút, nên anh bèn nói thật:
- “Cô ấy là một cô gái tốt, có tấm lòng nhân hậu, nhưng lại rất can đảm, thậm chí cô ấy còn dám một mình chạy vào núi!”
Lưu Chí Mai nghe nửa câu đầu thì khá vui vẻ, nhưng nghe đến nửa câu sau thì sắc mặt trầm xuống, bà hừ hừ nói:
- “Đúng vậy, người khác gan dạ, chỉ có con nhát gan, lá gan con nhỏ cũng không phải một người chạy trên núi đi, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không cần nói ai!”
Diệp Cẩm Trình đau đầu không thôi:
- “Mẹ, mẹ làm sao lại nói chuyện này? Con đã nói với mẹ rồi, con là đi giải sầu! Đi buông lỏng xuống!”
Lưu Chí Mai không muốn nghe những lời vô trách nhiệm của anh, giải sầu, thư giãn cái gì a? Một người đàn ông có đôi chân không tốt vẫn chạy loanh quanh, dưới cái nhìn của bà chính là làm ẩu. Hơn nữa, điều bà quan tâm bây giờ là về vấn đề con dâu:
- “Cẩm Trình a, con nói, con cưới cô gái cứu con thì sao? Không phải đều nói ơn cứu mạng là lấy thân báo đáp sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro