Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 50
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Trịnh Trạch Hải mặc kệ hắn, đạp xe chở vợ mình đi, vừa đạp xe vừa an ủi bà:
- “ Thằng nhóc mơ hồ kia, về sau gặp phải chuyện, liền biết thân thích tầm quan trọng. Nhà ta chỉ một mình ta là con trai, không có anh em giúp đỡ, tất cả đều dựa vào chính mình thì làm sao không mệt mỏi? Anh chị em của nhà cậu hắn, hắn còn không ở chung thật tốt, hai em trai hắn lại nhỏ, hắn có thể dựa vào ai nha? Một cây làm chẳng nên non, sớm muộn gì hắn cũng hối hận!”
Kỷ Nhị Cô lau nước mắt, hai mắt đỏ hoe nói:
- “Tôi không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, hắn xem thường con của cậu hắn, chẳng phải xem thường tôi sao? Tôi còn không phải người ở nông thôn sao!”
- “Được rồi, đừng tức giận, hắn dám coi thường ngươi, xem tôi có trừng trị hắn không! Bà đừng tức giận a, cùng hắn tức giận không đáng, việc làm của Nghênh Hạ, hắn không sắp xếp, tôi sẽ nghĩ biện pháp!”
Trịnh Trạch Hải an ủi, ông ấy đã thành thói quen yêu chiều vợ bao nhiêu năm rồi, ông không thể nhìn thấy cô ấy khóc.
Kỷ Nhị Cô suy nghĩ một chút, chần chờ nói:
- “Không có ảnh hưởng gì đến ông chứ?”
Trịnh Trạch Hải lắc đầu, vợ ông mặc dù hướng về nhà mẹ đẻ, nhưng vẫn là cân nhắc đến hắn, điều này khiến ông rất vui mừng, cũng xứng đáng với tấm lòng của ông đối với bà:
- “Không có việc gì, một công việc mà thôi, lại nói, Hạ Hạ tốt nghiệp trung học, để cho con bé làm giáo viên tiểu học, đây không tính là cái gì?”
Ông là hiệu trưởng của trường trung học thị trấn, an bài một người giáo viên, vẫn là có thể.
Kỷ Nhị Cô cuối cùng nín khóc mỉm cười:
- “Làm giáo viên thật tốt... Nhưng trước hết, không nên ảnh hưởng đến ngươi thì tốt hơn!”
Trịnh Trạch Hải thấy vợ mình cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Nghênh Hạ cùng bà nội Kỷ tiễn khách về nhà, liền lôi kéo Tiểu thạch đầu đi theo bà nội Kỷ đi quét dọn căn nhà cũ. Căn nhà cũ mấy năm không có người ở, bên trong khắp nơi đầy tro bụi, góc tường treo đầy mạng nhện, Kỷ Nghênh Hạ chỉ có thể quét dọn từng gian phòng một. Cô không có để cho bà nội Kỷ hỗ trợ, dù sao bà nội đã lớn tuổi. Cũng may hiện tại cô làm việc đã thành thói quen, lại thêm nội lực, cô có thể làm mọi việc một cách nhanh chóng và có trật tự... Không đến một giờ, mấy căn phòng liền bị cô quét sạch sẽ.
Nàng vừa đứng dậy, Tiểu thạch đầu liền ôm vở tiến vào, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đem vở đưa cho cô, mong đợi hỏi:
- “Tiểu Cô Cô, người xem ta viết có đúng hay không?”
Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười, mấy ngày nay Tiểu thạch đầu đi theo cô học đọc và học viết, mặc dù người nhỏ rất ham chơi, nhưng cậu bé vẫn hoàn thành bài tập cô giao, điều đó rất tốt.
Hôm nay cô đến dọn dẹp nhà cũ, mẹ của Tiểu thạch đầu đang ngủ nên cô đưa nhóc cùng đến phòng cũ, bắt cậu ngồi trên ghế đá trong sân làm bài tập, bà nội Kỷ ở bên cạnh trông coi cậu, cậu rất nghe lời, thành thành thật thật ngồi trên băng ghế đá viết chữ, đợi cậu viết xong mới mang đến cho cô nhìn.
Cô cầm lấy cuốn sổ liếc nhanh một cái, ân, không tệ, vừa mới học viết chữ đã có thể viết như này đã coi như không tệ. Mặc dù không dễ nhìn, thắng ở chữ viết tinh tế, từng chữ đều có thể nhìn ra được, mỗi một nét bút viết rất chân thành. Từ điểm đó có thể thấy được đó là một đứa trẻ có tinh thần trách nhiệm, làm việc kỹ lưỡng.
- “Bài viết rất tốt, So với những gì con viết ngày hôm qua còn tốt hơn, nhưng vẫn còn chỗ cần cải thiện, hãy tiếp tục cố gắng, Tiểu Cô Cô tin tưởng, ngày mai Tiểu thạch đầu viết sẽ tốt hơn những gì con viết hôm nay!”
Trẻ nhỏ khi làm xong bất kì việc gì, phải có khen ngợi, như vậy mới có thể khích lệ lòng cầu tiến của nó.
Tiểu thạch đầu chậm rãi nhếch khóe miệng, nó biết Tiểu cô sẽ khích lệ nó, bởi vì nó cũng cảm thấy mình viết rất tốt, từng chữ từng chữ đều giống trong sách giống nhau, sao mà không tốt được?
Kỷ Nghênh Hạ nhìn Tiểu thạch đầu đang dương dương đắc ý , không nói gì, liền để cậu bé kiêu ngạo a!
- “ Thằng nhóc mơ hồ kia, về sau gặp phải chuyện, liền biết thân thích tầm quan trọng. Nhà ta chỉ một mình ta là con trai, không có anh em giúp đỡ, tất cả đều dựa vào chính mình thì làm sao không mệt mỏi? Anh chị em của nhà cậu hắn, hắn còn không ở chung thật tốt, hai em trai hắn lại nhỏ, hắn có thể dựa vào ai nha? Một cây làm chẳng nên non, sớm muộn gì hắn cũng hối hận!”
Kỷ Nhị Cô lau nước mắt, hai mắt đỏ hoe nói:
- “Tôi không ngờ hắn lại nghĩ như vậy, hắn xem thường con của cậu hắn, chẳng phải xem thường tôi sao? Tôi còn không phải người ở nông thôn sao!”
- “Được rồi, đừng tức giận, hắn dám coi thường ngươi, xem tôi có trừng trị hắn không! Bà đừng tức giận a, cùng hắn tức giận không đáng, việc làm của Nghênh Hạ, hắn không sắp xếp, tôi sẽ nghĩ biện pháp!”
Trịnh Trạch Hải an ủi, ông ấy đã thành thói quen yêu chiều vợ bao nhiêu năm rồi, ông không thể nhìn thấy cô ấy khóc.
Kỷ Nhị Cô suy nghĩ một chút, chần chờ nói:
- “Không có ảnh hưởng gì đến ông chứ?”
Trịnh Trạch Hải lắc đầu, vợ ông mặc dù hướng về nhà mẹ đẻ, nhưng vẫn là cân nhắc đến hắn, điều này khiến ông rất vui mừng, cũng xứng đáng với tấm lòng của ông đối với bà:
- “Không có việc gì, một công việc mà thôi, lại nói, Hạ Hạ tốt nghiệp trung học, để cho con bé làm giáo viên tiểu học, đây không tính là cái gì?”
Ông là hiệu trưởng của trường trung học thị trấn, an bài một người giáo viên, vẫn là có thể.
Kỷ Nhị Cô cuối cùng nín khóc mỉm cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Làm giáo viên thật tốt... Nhưng trước hết, không nên ảnh hưởng đến ngươi thì tốt hơn!”
Trịnh Trạch Hải thấy vợ mình cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Nghênh Hạ cùng bà nội Kỷ tiễn khách về nhà, liền lôi kéo Tiểu thạch đầu đi theo bà nội Kỷ đi quét dọn căn nhà cũ. Căn nhà cũ mấy năm không có người ở, bên trong khắp nơi đầy tro bụi, góc tường treo đầy mạng nhện, Kỷ Nghênh Hạ chỉ có thể quét dọn từng gian phòng một. Cô không có để cho bà nội Kỷ hỗ trợ, dù sao bà nội đã lớn tuổi. Cũng may hiện tại cô làm việc đã thành thói quen, lại thêm nội lực, cô có thể làm mọi việc một cách nhanh chóng và có trật tự... Không đến một giờ, mấy căn phòng liền bị cô quét sạch sẽ.
Nàng vừa đứng dậy, Tiểu thạch đầu liền ôm vở tiến vào, ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đem vở đưa cho cô, mong đợi hỏi:
- “Tiểu Cô Cô, người xem ta viết có đúng hay không?”
Kỷ Nghênh Hạ mỉm cười, mấy ngày nay Tiểu thạch đầu đi theo cô học đọc và học viết, mặc dù người nhỏ rất ham chơi, nhưng cậu bé vẫn hoàn thành bài tập cô giao, điều đó rất tốt.
Hôm nay cô đến dọn dẹp nhà cũ, mẹ của Tiểu thạch đầu đang ngủ nên cô đưa nhóc cùng đến phòng cũ, bắt cậu ngồi trên ghế đá trong sân làm bài tập, bà nội Kỷ ở bên cạnh trông coi cậu, cậu rất nghe lời, thành thành thật thật ngồi trên băng ghế đá viết chữ, đợi cậu viết xong mới mang đến cho cô nhìn.
Cô cầm lấy cuốn sổ liếc nhanh một cái, ân, không tệ, vừa mới học viết chữ đã có thể viết như này đã coi như không tệ. Mặc dù không dễ nhìn, thắng ở chữ viết tinh tế, từng chữ đều có thể nhìn ra được, mỗi một nét bút viết rất chân thành. Từ điểm đó có thể thấy được đó là một đứa trẻ có tinh thần trách nhiệm, làm việc kỹ lưỡng.
- “Bài viết rất tốt, So với những gì con viết ngày hôm qua còn tốt hơn, nhưng vẫn còn chỗ cần cải thiện, hãy tiếp tục cố gắng, Tiểu Cô Cô tin tưởng, ngày mai Tiểu thạch đầu viết sẽ tốt hơn những gì con viết hôm nay!”
Trẻ nhỏ khi làm xong bất kì việc gì, phải có khen ngợi, như vậy mới có thể khích lệ lòng cầu tiến của nó.
Tiểu thạch đầu chậm rãi nhếch khóe miệng, nó biết Tiểu cô sẽ khích lệ nó, bởi vì nó cũng cảm thấy mình viết rất tốt, từng chữ từng chữ đều giống trong sách giống nhau, sao mà không tốt được?
Kỷ Nghênh Hạ nhìn Tiểu thạch đầu đang dương dương đắc ý , không nói gì, liền để cậu bé kiêu ngạo a!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro