Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 761
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Kỷ Nghênh Hạ cùng Thẩm Yến Thanh làm tư thế vật tay. Kỷ Nghênh Hạ mím môi khẽ mỉm cười, ánh mắt lập loè. Tuy rằng sức lực của Thẩm Yến Thanh rất lớn nhưng cũng không bằng cô. Cho dù cô không cần dùng nội lực cũng có thể vặn thắng cô ấy.
Thẩm Yến Thanh cũng nghĩ như vậy, cô ấy chưa bao giờ lơ là trong việc huấn luyện từ khi còn nhỏ, khí lực của một số sĩ quan nam trong quân doanh còn không nhất định mạnh bằng cô ấy, cũng không nhất định có thể đánh thắng cô ấy. Tuy rằng Kỷ Nghênh Hạ có một chút sức lực, làm sao có thể so sánh với cô ấy chứ? Thẩm Yến Thanh cũng khẽ mỉm cười nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, từ nụ cười tươi cười kia là có thể nhìn ra cô ấy đối với bản thân là có lòng tin mười phần.
Nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Yến Thanh, khóe miệng Kỷ Nghênh Hạ cong lên, nói:
- “Tôi muốn dùng sức a!”
Thẩm Yến Thanh đối đầu với ánh mắt của Kỷ Nghênh Hạ, thanh thản bình tĩnh nói:
- “Tôi cũng dùng sức a.”
Hai người đồng thời ra sức, ngay sau đó, sắc mặt Thẩm Yến Thanh lại cứng lại rồi, không thể tin tưởng nói:
- “Sao có thể chứ?”
Đôi mắt cô ấy ngơ ngác nhìn về phía bàn tay bị vặn cong xuống của mình, cô ấy vậy mà thua rồi?
Kỷ Nghênh Hạ buông tay Thẩm Yến Thanh ra, xòe tay ra, hỏi ngược lại:
- “Tại sao không thể chứ?”
Cô căn bản là không dùng chút sức lực nào.
Thẩm Yến Thanh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của Kỷ Nghênh Hạ, trong lòng vẫn không thể tin được, không chịu thua nói:
- “Lại một lần nữa?”
Kỷ Nghênh Hạ không nói chuyện, nhưng vẫn đưa tay ra, sau đó nhìn về phía Thẩm Yến Thanh.
Thẩm Yến Thanh hiểu được, hai người lại vào tư thế vật cổ tay, sau đó đồng thời ra sức. Sau khi ra sức xong thì cô ấy lại một lần nữa suy sụp, tại sao mình lại thua nữa rồi, thậm chí thua còn muốn dễ dàng hơn so với lần trước. Cô ấy ngơ ngẩn nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, vẫn là không thể tin được.
Thẩm Yến Thanh không phục, lại muốn đấu với Nghênh Hạ một lần nữa, nhưng vẫn thua như cũ, hơn nữa một lần so với một lần thì thua càng thảm hơn .
Cứ lặp đi lặp lại như vậy!
Thẩm Yến Thanh không phục cũng không được, tuy rằng lại một lần nữa thua nhưng hai mắt cô ấy lại bắn ra ánh sáng chói mắt. Cô ấy tò mò tiến đến trước mặt Kỷ Nghênh Hạ hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, có phải cô là trời sinh có thần lực hay không a?”
Kỷ Nghênh Hạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ấy một cái, mím môi không nói gì.
Thẩm Yến Thanh sờ sờ cằm, biết Nghênh Hạ không muốn nói, cô ấy cũng không hỏi nữa, mà là thổi phồng nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, với một thân sức lực này của cô thì thật không nên học đại học sư phạm, cô hẳn là đi tham gia quân ngũ.”
Kỷ Nghênh Hạ nghe cô ấy nói đến việc tham gia quân ngũ, liền nói:
- “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia quân ngũ.”
Cẩm Trình chính là quân nhân, hai người bọn họ cũng không thể đều tham gia quân ngũ đi?
Trong mắt Thẩm Yến Thanh có chút tiếc nuối, nhưng mà nghĩ đến bản than cô ấy cũng không thích làm quân nhân, liền không nói nữa.
- “Kỷ Nghênh Hạ, người bạn như cô là tôi định rồi đó.”
Thẩm Yến Thanh lại muốn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Kỷ Nghênh Hạ, nhưng mà nghĩ đến một thân sức lực của cô, cánh tay của cô ấy đưa ra ở giữa không trung rồi hạ xuống.
Kỷ Nghênh Hạ Yingxia mím môi, khóe miệng cong lên, trong mắt hiện lên ý cười, tuy rằng tính tình của cô gái này có chút nóng nảy, tình cũng có chút không thể phỏng đoán. Nhưng không ngờ, Kỷ Nghênh Hạ cô lại rất thích, cô nói:
- “Được a, bây giờ chúng ta là bạn!”
Từ khi cô tới nơi này còn chưa có chân chính kết bạn đâu, hoặc có thể bắt đầu kết bạn từ bây giờ cũng tốt.
Đàm Ngọc Cầm nhìn hai người này vừa mới nãy còn giương cung bạt kiếm, hiện tại lại bắt tay giảng hòa, còn kết thành bạn bè. Cô ấy cảm thán, thế giới của người trẻ tuổi, cô ấy xem mà không hiểu nổi.
Vương Tâm Duyệt lại tức sắp chết rồi, hai người này sao lại thế này a? Đang chơi đùa hay sao? Rõ ràng vừa mới nãy đều sắp đánh nhau tới nơi rồi, sao hiện tại liền trở thành bạn bè rồi? Hai người họ trở thành bạn bè thì sau này khi cô ya muốn làm gì, chẳng phải là khó khăn hơn sao?
Thẩm Yến Thanh mới không quan tâm người khác nghĩ gì đâu, cô ấy nhìn cô gái đang bên cạnh nhìn chằm chằm mình, nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, vị này chính là Triệu Viện Viện, chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau.”
Triệu Viện Viện xấu hổ cười cười, nói:
- “Xin chào, Kỷ Nghênh Hạ!”
Kỷ Nghênh Hạ thấy rằng đây là một cô gái thẹn thùng, cô cười cười nói:
- “Triệu Viện Viện, chào cô!”
Triệu Viện Viện liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, kéo Thẩm Yến Thanh sang một bên, nói:
- “Yến Thanh, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu và Kỷ Nghênh Hạ đánh nhau rồi chứ?”
Thẩm Yến Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nói:
- “Viện Viện, cậu cũng quá coi thường tôi, Kỷ Nghênh Hạ không đơn giản, tôi làm sao có thể tùy tiện đánh nhau với cô ấy chứ?”
Triệu Viện Viện cười như không cười nhìn Thẩm Yến Thanh, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính tình Thẩm Yến Thanh như thế nào, cô ấy có thể không biết sao?
Thẩm Yến Thanh ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nói:
- “Cô gái Kỷ Nghênh Hạ này, tôi nhìn rất thuận mắt, tôi làm sao sẽ đánh nhau với cô ấy, cậu xem không phải hiện tại chúng tôi đã trở thành bạn bè sao?”
Triệu Viện Viện gật g
Kỷ Nghênh Hạ nhìn nhìn đồng hồ, thu dọn sách vở, đứng lên, nói:
- “Ngày mai mới bắt đầu đi học, tôi phải về nhà, còn các người thì sao?”
Thẩm Yến Thanh nghe thấy những lời của cô, kinh ngạc nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, cô là người Bắc Kinh sao”
Kỷ Nghênh Hạ suy nghĩ một chút và nói:
- “Mẹ của tôi là người Bắc Kinh, từ khi còn nhỏ đến năm tôi mười hai tuổi thì tôi ở Bắc Kinh.”
Thẩm Yến Thanh “nga” một tiếng, nói:
- “Vậy cô trở về đi, ngày mai gặp!”
Thẩm Yến Thanh cũng nghĩ như vậy, cô ấy chưa bao giờ lơ là trong việc huấn luyện từ khi còn nhỏ, khí lực của một số sĩ quan nam trong quân doanh còn không nhất định mạnh bằng cô ấy, cũng không nhất định có thể đánh thắng cô ấy. Tuy rằng Kỷ Nghênh Hạ có một chút sức lực, làm sao có thể so sánh với cô ấy chứ? Thẩm Yến Thanh cũng khẽ mỉm cười nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, từ nụ cười tươi cười kia là có thể nhìn ra cô ấy đối với bản thân là có lòng tin mười phần.
Nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Yến Thanh, khóe miệng Kỷ Nghênh Hạ cong lên, nói:
- “Tôi muốn dùng sức a!”
Thẩm Yến Thanh đối đầu với ánh mắt của Kỷ Nghênh Hạ, thanh thản bình tĩnh nói:
- “Tôi cũng dùng sức a.”
Hai người đồng thời ra sức, ngay sau đó, sắc mặt Thẩm Yến Thanh lại cứng lại rồi, không thể tin tưởng nói:
- “Sao có thể chứ?”
Đôi mắt cô ấy ngơ ngác nhìn về phía bàn tay bị vặn cong xuống của mình, cô ấy vậy mà thua rồi?
Kỷ Nghênh Hạ buông tay Thẩm Yến Thanh ra, xòe tay ra, hỏi ngược lại:
- “Tại sao không thể chứ?”
Cô căn bản là không dùng chút sức lực nào.
Thẩm Yến Thanh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của Kỷ Nghênh Hạ, trong lòng vẫn không thể tin được, không chịu thua nói:
- “Lại một lần nữa?”
Kỷ Nghênh Hạ không nói chuyện, nhưng vẫn đưa tay ra, sau đó nhìn về phía Thẩm Yến Thanh.
Thẩm Yến Thanh hiểu được, hai người lại vào tư thế vật cổ tay, sau đó đồng thời ra sức. Sau khi ra sức xong thì cô ấy lại một lần nữa suy sụp, tại sao mình lại thua nữa rồi, thậm chí thua còn muốn dễ dàng hơn so với lần trước. Cô ấy ngơ ngẩn nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, vẫn là không thể tin được.
Thẩm Yến Thanh không phục, lại muốn đấu với Nghênh Hạ một lần nữa, nhưng vẫn thua như cũ, hơn nữa một lần so với một lần thì thua càng thảm hơn .
Cứ lặp đi lặp lại như vậy!
Thẩm Yến Thanh không phục cũng không được, tuy rằng lại một lần nữa thua nhưng hai mắt cô ấy lại bắn ra ánh sáng chói mắt. Cô ấy tò mò tiến đến trước mặt Kỷ Nghênh Hạ hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Kỷ Nghênh Hạ, có phải cô là trời sinh có thần lực hay không a?”
Kỷ Nghênh Hạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ấy một cái, mím môi không nói gì.
Thẩm Yến Thanh sờ sờ cằm, biết Nghênh Hạ không muốn nói, cô ấy cũng không hỏi nữa, mà là thổi phồng nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, với một thân sức lực này của cô thì thật không nên học đại học sư phạm, cô hẳn là đi tham gia quân ngũ.”
Kỷ Nghênh Hạ nghe cô ấy nói đến việc tham gia quân ngũ, liền nói:
- “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia quân ngũ.”
Cẩm Trình chính là quân nhân, hai người bọn họ cũng không thể đều tham gia quân ngũ đi?
Trong mắt Thẩm Yến Thanh có chút tiếc nuối, nhưng mà nghĩ đến bản than cô ấy cũng không thích làm quân nhân, liền không nói nữa.
- “Kỷ Nghênh Hạ, người bạn như cô là tôi định rồi đó.”
Thẩm Yến Thanh lại muốn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Kỷ Nghênh Hạ, nhưng mà nghĩ đến một thân sức lực của cô, cánh tay của cô ấy đưa ra ở giữa không trung rồi hạ xuống.
Kỷ Nghênh Hạ Yingxia mím môi, khóe miệng cong lên, trong mắt hiện lên ý cười, tuy rằng tính tình của cô gái này có chút nóng nảy, tình cũng có chút không thể phỏng đoán. Nhưng không ngờ, Kỷ Nghênh Hạ cô lại rất thích, cô nói:
- “Được a, bây giờ chúng ta là bạn!”
Từ khi cô tới nơi này còn chưa có chân chính kết bạn đâu, hoặc có thể bắt đầu kết bạn từ bây giờ cũng tốt.
Đàm Ngọc Cầm nhìn hai người này vừa mới nãy còn giương cung bạt kiếm, hiện tại lại bắt tay giảng hòa, còn kết thành bạn bè. Cô ấy cảm thán, thế giới của người trẻ tuổi, cô ấy xem mà không hiểu nổi.
Vương Tâm Duyệt lại tức sắp chết rồi, hai người này sao lại thế này a? Đang chơi đùa hay sao? Rõ ràng vừa mới nãy đều sắp đánh nhau tới nơi rồi, sao hiện tại liền trở thành bạn bè rồi? Hai người họ trở thành bạn bè thì sau này khi cô ya muốn làm gì, chẳng phải là khó khăn hơn sao?
Thẩm Yến Thanh mới không quan tâm người khác nghĩ gì đâu, cô ấy nhìn cô gái đang bên cạnh nhìn chằm chằm mình, nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, vị này chính là Triệu Viện Viện, chúng tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau.”
Triệu Viện Viện xấu hổ cười cười, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Xin chào, Kỷ Nghênh Hạ!”
Kỷ Nghênh Hạ thấy rằng đây là một cô gái thẹn thùng, cô cười cười nói:
- “Triệu Viện Viện, chào cô!”
Triệu Viện Viện liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, kéo Thẩm Yến Thanh sang một bên, nói:
- “Yến Thanh, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cậu và Kỷ Nghênh Hạ đánh nhau rồi chứ?”
Thẩm Yến Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nói:
- “Viện Viện, cậu cũng quá coi thường tôi, Kỷ Nghênh Hạ không đơn giản, tôi làm sao có thể tùy tiện đánh nhau với cô ấy chứ?”
Triệu Viện Viện cười như không cười nhìn Thẩm Yến Thanh, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tính tình Thẩm Yến Thanh như thế nào, cô ấy có thể không biết sao?
Thẩm Yến Thanh ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nói:
- “Cô gái Kỷ Nghênh Hạ này, tôi nhìn rất thuận mắt, tôi làm sao sẽ đánh nhau với cô ấy, cậu xem không phải hiện tại chúng tôi đã trở thành bạn bè sao?”
Triệu Viện Viện gật g
Kỷ Nghênh Hạ nhìn nhìn đồng hồ, thu dọn sách vở, đứng lên, nói:
- “Ngày mai mới bắt đầu đi học, tôi phải về nhà, còn các người thì sao?”
Thẩm Yến Thanh nghe thấy những lời của cô, kinh ngạc nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, cô là người Bắc Kinh sao”
Kỷ Nghênh Hạ suy nghĩ một chút và nói:
- “Mẹ của tôi là người Bắc Kinh, từ khi còn nhỏ đến năm tôi mười hai tuổi thì tôi ở Bắc Kinh.”
Thẩm Yến Thanh “nga” một tiếng, nói:
- “Vậy cô trở về đi, ngày mai gặp!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro