Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 764
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Tiểu Mộ Thừa cho rằng chị đang chơi trò chơi với mình, cũng học theo chị gái, nhăn mày lại, sắc mặt nghiêm túc, nhưng chỉ chốc lát sau thì cậu bé liền nhịn không nổi, mặt mũi cong cong nở nụ cười.
Em trai quá đáng yêu, Diệp Di cũng tức giận cũng không được, mà cười cũng không được.
Diệp Hạo đứng lên, kéo tay Tiểu Mộ Thừa, thấy em gái mình có dấu hiệu tức giận, cậu bé nhanh chóng nói:
- “Thừa Thừa thích anh, cũng thích em, thằng bé đều thích cả, được rồi đi?”
Nói xong cậu bé trợn trắng mắt, thầm nghĩ, con gái thật phiền toái, lâu lâu lại nổi giận, ai, ai biểu cậu là anh trai chứ, nên nhường em gái.
Diệp Di lại “hừ” một tiếng, giơ khuôn mặt lên, ngẩng đầu nói:
- “Cái gì kêu là được rồi đi? Vốn dĩ đúng là như vậy.”
Diệp Hạo chỉ có thể nói:
- “Không chấp nhặt em gái!”
Tiểu Mộ Thừa thích chơi đùa với anh chị của mình. Sau bữa tối, anh trai và chị gái đã rửa mặt xong lên giường ngủ, thằng bé còn ăn vạ trên giường của anh trai không muốn đi. Sau khi Kỷ Nghênh Hạ tắm rửa xong tới ôm thằng bé, thằng bé còn nói lời chài tạm biệt với mẹ, ý là mẹ đi đi, con ngủ với anh trai.
Kỷ Nghênh Hạ dở khóc dở cười, trong lòng lại có chút chua xót, đứa nhỏ càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng không cần mẹ nữa rồi.
Ngược lại Lưu Chí Mai lại không nghĩ nhiều như vậy, bà cười nói:
- “Hạ Hạ, con về phòng ngủ đi, đêm nay mẹ ngủ với ba đứa nhỏ.”
Kỷ Nghênh Hạ bất đắc dĩ nói:
- “Còn chưa có đọc sách trước khi đi ngủ cho thằng bé đâu!”
Thói quen đọc sách trước khi ngủ này, không chỉ có Tiểu Mộ Thừa đã quen, ngay cả cô cũng quen với việc đó, không đọc sách luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Lưu Chí Mai vẫy vẫy tay không để ý lắm nói:
- “Đợi lát nữa để cho Hạo Hạo đọc cho em trai của nó nghe, đều đã lên lớp 3 rồi, đọc sách hẳn là vẫn là có thể.”
Diệp Hạo nhanh chóng nói:
- “Mợ Cả, con biết đọc, đợi lát nữa con đọc sách cho Thừa Thừa nghe.”
Diệp Di ở bên cạnh nói:
- “Mợ Cả, con cũng đọc được.”
Bọn trẻ đều đã nói như vậy, Kỷ Nghênh Hạ chỉ có thể gật đầu, tán thưởng nói:
- “Các con đều là những đứa trẻ ngoan.”
Kỷ Nghênh Hạ trở về phòng, Diệp Cẩm Trình đã tắm xong, nằm ở trên giường đọc sách. Khi nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ tới, anh đặt sách lên trên tủ đầu giường, con ngươi đen nhánh nhiễm ý cười, giọng nói từ tính và dễ nghe, hỏi:
- “Sao em không ôm Thừa Thừa lại đây.”
Hỏi xong, anh xuyên qua ánh đèn nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, lại thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thực ra có chút phiền muộn, anh nhướng mày cười khẽ một tiếng, lại hỏi:
- “Em sao vậy?”
Bả vai Kỷ Nghênh Hạ gục xuống, vứt bỏ dép lê trên chân, xốc chăn lên, chui vào trong ổ chăn, rầu rĩ nằm trong lòng ngực Diệp Cẩm Trình, buồn bực nói:
- “Con trai của anh không cần em nữa.”
Nhìn thấy anh trai và chị gái tới, liền vứt bỏ mẹ mình.
Nghe vậy, Diệp Cẩm Trình lại cười khẽ một tiếng, Kỷ Nghênh Hạ vừa bực mình vừa xấu hổ, giơ nắm đấm ra đập đập vào vai anh.
Thấy cô vợ nhỏ tựa hồ sắp nổi giận, Diệp Cẩm Trình giữ chặt nắm tay của cô, nắm ở trong tay của mình, nghiêm mặt nói:
- “Ngoan, con trai không cần em, anh cần!”
Nói xong, còn gắt gao ôm người vào trong lồng ngực, dáng vẻ như đang an ủi cô.
Kỷ Nghênh Hạ trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái, nghiêng người sang một bên không để ý tới anh.
Không để ý tới anh sao mà được chứ?
Thật vất vả anh mới trở về nhà một lần, anh vươn hai tay ra ôm lấy cô từ phía sau vào trong lòng ngực mình, cằm đặt trên gáy cô, hơi thở anh phả ra xẹt qua cổ cô, khiến gáy cô cảm thấy ngứa ngáy, Kỷ Nghênh Hạ không được tự nhiên vặn vẹo cái cổ, có ý đồ ngăn chặn cơn ngứa khó chịu đó.
Nhưng Diệp Cẩm Trình ôm cô thật chặt, cổ của cô căn bản không động đậy được, cô hờn dỗi nói:
- “Diệp Cẩm Trình, anh buông tay!”
Làm sao Diệp Cẩm Trình nguyện ý buông tay, anh không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn, anh thấp giọng nói:
- “Hạ Hạ, đã nhiều ngày như vậy anh không về, anh nhớ em, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”
Anh nói thực ủy khuất, nhưng Kỷ Nghênh Hạ lại biết rằng người đàn ông này lại đang giả vờ. Nhưng cho dù biết anh là đang làm bộ làm tịch, cô vẫn như cũ không làm gì được anh, cô vẫn như cũ mềm lòng. Cô thở dài rất nhẹ gần như không thể phát hiện được, tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại lan tràn những tia ngọt ngào.
Diệp Cẩm Trình cảm thấy cơ thể của người trong lồng ngực mình không có cứng đờ như vậy nữa, cũng không quá cự tuyệt anh nữa. Anh vô lại nói:
- “Anh biết mà, em cũng nhớ anh.”
Ai, ai nhớ anh chứ?
Kỷ Nghênh Hạ rất muốn nói như vậy, nhưng rốt cuộc lại không lên tiếng, trên mặt cô không muốn thừa nhận nhưng kỳ thật trong lòng của cô thật sự rất nhớ anh.
Thân thể của cô vợ nhỏ trong lòng ngực càng ngày càng mềm mại, ý cười trong mắt Diệp Cẩm Trình càng gia tăng, môi anh kề sát bên tai Kỷ Nghênh Hạ, giọng nói trầm thấp mang theo quyến rũ, nói:
- “Mẹ muốn chúng ta sinh thêm một đứa nữa, Hạ Hạ, em cảm thấy thế nào?”
Kỷ Nghênh Hạ khuôn mặt đỏ bừng, bọn họ đã kết hôn lâu như vậy, giữa hai người đã quen đến không thể quen hơn nữa, những chuyện mà thuộc về hai người mới có thể làm thì không biết đã làm bao nhiêu lần. Nhưng mỗi khi nghe những lời nói mang theo ám chỉ mập mờ của anh, cô vẫn cảm thấy xấu hổ như cũ, vẫn cảm thấy không được tự nhiên như cũ. Có một số việc, rõ ràng chỉ có thể làm, khi nói ra miệng lại vô cớ làm người ta xấu hổ.
Em trai quá đáng yêu, Diệp Di cũng tức giận cũng không được, mà cười cũng không được.
Diệp Hạo đứng lên, kéo tay Tiểu Mộ Thừa, thấy em gái mình có dấu hiệu tức giận, cậu bé nhanh chóng nói:
- “Thừa Thừa thích anh, cũng thích em, thằng bé đều thích cả, được rồi đi?”
Nói xong cậu bé trợn trắng mắt, thầm nghĩ, con gái thật phiền toái, lâu lâu lại nổi giận, ai, ai biểu cậu là anh trai chứ, nên nhường em gái.
Diệp Di lại “hừ” một tiếng, giơ khuôn mặt lên, ngẩng đầu nói:
- “Cái gì kêu là được rồi đi? Vốn dĩ đúng là như vậy.”
Diệp Hạo chỉ có thể nói:
- “Không chấp nhặt em gái!”
Tiểu Mộ Thừa thích chơi đùa với anh chị của mình. Sau bữa tối, anh trai và chị gái đã rửa mặt xong lên giường ngủ, thằng bé còn ăn vạ trên giường của anh trai không muốn đi. Sau khi Kỷ Nghênh Hạ tắm rửa xong tới ôm thằng bé, thằng bé còn nói lời chài tạm biệt với mẹ, ý là mẹ đi đi, con ngủ với anh trai.
Kỷ Nghênh Hạ dở khóc dở cười, trong lòng lại có chút chua xót, đứa nhỏ càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng không cần mẹ nữa rồi.
Ngược lại Lưu Chí Mai lại không nghĩ nhiều như vậy, bà cười nói:
- “Hạ Hạ, con về phòng ngủ đi, đêm nay mẹ ngủ với ba đứa nhỏ.”
Kỷ Nghênh Hạ bất đắc dĩ nói:
- “Còn chưa có đọc sách trước khi đi ngủ cho thằng bé đâu!”
Thói quen đọc sách trước khi ngủ này, không chỉ có Tiểu Mộ Thừa đã quen, ngay cả cô cũng quen với việc đó, không đọc sách luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Lưu Chí Mai vẫy vẫy tay không để ý lắm nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Đợi lát nữa để cho Hạo Hạo đọc cho em trai của nó nghe, đều đã lên lớp 3 rồi, đọc sách hẳn là vẫn là có thể.”
Diệp Hạo nhanh chóng nói:
- “Mợ Cả, con biết đọc, đợi lát nữa con đọc sách cho Thừa Thừa nghe.”
Diệp Di ở bên cạnh nói:
- “Mợ Cả, con cũng đọc được.”
Bọn trẻ đều đã nói như vậy, Kỷ Nghênh Hạ chỉ có thể gật đầu, tán thưởng nói:
- “Các con đều là những đứa trẻ ngoan.”
Kỷ Nghênh Hạ trở về phòng, Diệp Cẩm Trình đã tắm xong, nằm ở trên giường đọc sách. Khi nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ tới, anh đặt sách lên trên tủ đầu giường, con ngươi đen nhánh nhiễm ý cười, giọng nói từ tính và dễ nghe, hỏi:
- “Sao em không ôm Thừa Thừa lại đây.”
Hỏi xong, anh xuyên qua ánh đèn nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, lại thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thực ra có chút phiền muộn, anh nhướng mày cười khẽ một tiếng, lại hỏi:
- “Em sao vậy?”
Bả vai Kỷ Nghênh Hạ gục xuống, vứt bỏ dép lê trên chân, xốc chăn lên, chui vào trong ổ chăn, rầu rĩ nằm trong lòng ngực Diệp Cẩm Trình, buồn bực nói:
- “Con trai của anh không cần em nữa.”
Nhìn thấy anh trai và chị gái tới, liền vứt bỏ mẹ mình.
Nghe vậy, Diệp Cẩm Trình lại cười khẽ một tiếng, Kỷ Nghênh Hạ vừa bực mình vừa xấu hổ, giơ nắm đấm ra đập đập vào vai anh.
Thấy cô vợ nhỏ tựa hồ sắp nổi giận, Diệp Cẩm Trình giữ chặt nắm tay của cô, nắm ở trong tay của mình, nghiêm mặt nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Ngoan, con trai không cần em, anh cần!”
Nói xong, còn gắt gao ôm người vào trong lồng ngực, dáng vẻ như đang an ủi cô.
Kỷ Nghênh Hạ trừng mắt liếc mắt nhìn anh một cái, nghiêng người sang một bên không để ý tới anh.
Không để ý tới anh sao mà được chứ?
Thật vất vả anh mới trở về nhà một lần, anh vươn hai tay ra ôm lấy cô từ phía sau vào trong lòng ngực mình, cằm đặt trên gáy cô, hơi thở anh phả ra xẹt qua cổ cô, khiến gáy cô cảm thấy ngứa ngáy, Kỷ Nghênh Hạ không được tự nhiên vặn vẹo cái cổ, có ý đồ ngăn chặn cơn ngứa khó chịu đó.
Nhưng Diệp Cẩm Trình ôm cô thật chặt, cổ của cô căn bản không động đậy được, cô hờn dỗi nói:
- “Diệp Cẩm Trình, anh buông tay!”
Làm sao Diệp Cẩm Trình nguyện ý buông tay, anh không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn, anh thấp giọng nói:
- “Hạ Hạ, đã nhiều ngày như vậy anh không về, anh nhớ em, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?”
Anh nói thực ủy khuất, nhưng Kỷ Nghênh Hạ lại biết rằng người đàn ông này lại đang giả vờ. Nhưng cho dù biết anh là đang làm bộ làm tịch, cô vẫn như cũ không làm gì được anh, cô vẫn như cũ mềm lòng. Cô thở dài rất nhẹ gần như không thể phát hiện được, tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại lan tràn những tia ngọt ngào.
Diệp Cẩm Trình cảm thấy cơ thể của người trong lồng ngực mình không có cứng đờ như vậy nữa, cũng không quá cự tuyệt anh nữa. Anh vô lại nói:
- “Anh biết mà, em cũng nhớ anh.”
Ai, ai nhớ anh chứ?
Kỷ Nghênh Hạ rất muốn nói như vậy, nhưng rốt cuộc lại không lên tiếng, trên mặt cô không muốn thừa nhận nhưng kỳ thật trong lòng của cô thật sự rất nhớ anh.
Thân thể của cô vợ nhỏ trong lòng ngực càng ngày càng mềm mại, ý cười trong mắt Diệp Cẩm Trình càng gia tăng, môi anh kề sát bên tai Kỷ Nghênh Hạ, giọng nói trầm thấp mang theo quyến rũ, nói:
- “Mẹ muốn chúng ta sinh thêm một đứa nữa, Hạ Hạ, em cảm thấy thế nào?”
Kỷ Nghênh Hạ khuôn mặt đỏ bừng, bọn họ đã kết hôn lâu như vậy, giữa hai người đã quen đến không thể quen hơn nữa, những chuyện mà thuộc về hai người mới có thể làm thì không biết đã làm bao nhiêu lần. Nhưng mỗi khi nghe những lời nói mang theo ám chỉ mập mờ của anh, cô vẫn cảm thấy xấu hổ như cũ, vẫn cảm thấy không được tự nhiên như cũ. Có một số việc, rõ ràng chỉ có thể làm, khi nói ra miệng lại vô cớ làm người ta xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro