Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 766
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Kỷ Nghênh Hạ thực sự không nói nên lời, cô liếc mắt nhìn Diệp Cẩm Trình, nhìn thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của anh, cô lại có chút buồn cười:
- “Cẩm Trình, anh là quân nhân, ngày thường ở trong quân doanh hoặc là trong trường học thì anh cũng mặc quần áo chậm như vậy?”
Diệp Cẩm Trình liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, tiếp tục chậm rì rì mặc quần áo, nói:
- “Đương nhiên ở trong quân đội sẽ khác chứ, hiện tại không phải là đang ở trong nhà sao?”
Kỷ Nghênh Hạ lại lắng nghe bên ngoài, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, vì vậy cô ngồi trước bàn trang điểm và chải đầu.
Cô chải đầu xong, Diệp Cẩm Trình mới mặc xong quần áo, Kỷ Nghênh Hạ nói:
- “Anh đi ôm Thừa Thừa lại đây, em tới thu thập giường đệm.”
Diệp Cẩm Trình “ừ” một tiếng, đi ra ngoài.
Qua một lát sau, anh ôm Tiểu Mộ Thừa đi đến, đôi mắt Tiểu Mộ Thừa khóc đến hồng hồng, khi nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ, cái miệng nhỏ lại mở ra khóc lên, vừa khóc vừa kêu:
- “Mẹ... mẹ..”
Kỷ Nghênh Hạ đau lòng không thôi, vội vàng ôm lấy thằng bé, vừa đau lòng vừa buồn cười, nói:
- “Tối hôm qua mẹ muốn ôm con lại đây, con còn chào tạm biệt mẹ cơ mà.”
Lúc này Tiểu Mộ Thừa chỉ cảm thấy thực ủy khuất, cậu ghé vào đầu vai của mẹ mình, đôi tay gắt gao ôm cổ của mẹ, không nói lời nào.
Diệp Cẩm Trình đưa mắt nhìn hai mẹ con một cái, ôn hòa nói:
- “Em là mẹ của thằng bé, lúc ấy nó quá mê chơi nên mới không nhớ tới tìm em, chờ đến khi nó tỉnh ngủ, nhìn thấy người ở bên cạnh không phải là em, thằng bé lại không có cảm giác an toàn. Cho nên em căn bản không cần lo lắng con trai sẽ không cần em, bất luận khi nào, địa vị của em ở trong lòng con trai đều sẽ không thay đổi.”
Kỷ Nghênh Hạ đương nhiên biết điều này, chẳng qua có đôi khi nhìn thấy con trai mình không chút do dự đi vào trong lòng người khác, một chút cũng không nhớ tới người mẹ là cô, cô vẫn là có chút chua chua trong lòng.
Khi hai người ôm đứa nhỏ đi ra tới, ông ngoại Hạ và những người khác cũng đã thức dậy, đang đi dạo trong sân. Ông ngoại Hạ nhìn khoảng không trong sân, cười nói:
- “Khi tới Bắc Kinh liền ăn rau xanh đều phải mua, sân nhà chúng ta rất lớn, Hạ Hạ, cháu cùng Cẩm Trình nhìn xem tìm một mảnh đất trống trồng chút rau, tiết kiệm đến lúc đó lại đi mua.”
Trước kia chỉ có hai người đàn ông là ông cùng Triển Hoa, cho nên liền không hiểu rõ như thế, hiện tại cả nhà đều ở nơi này, liền đặt mua đồ đạc đầy đủ hết, giống như cuộc sống của một gia đình vậy.
Kỷ Nghênh Hạ đang ôm Tiểu Mộ Thừa chậm rì rì dỗ dành thằng bé, nghe thấy ông ngoại nói như vậy, cô nhíu mày trầm tư, một lúc sau, cô nói:
- “Trước kia nhà họ Lý sống ở nhà của chúng ta, nhà bọn họ còn ở trong sân trồng rau, vậy lấu mảnh đất mà bọn họ đã trồng rau kia trồng rau đi!”
Ông ngoại Hạ nghe xong lời nói của Kỷ Nghênh Hạ, hơi hơi cau mày và ngập ngừng nói:
- “Cả nhà của chú nuôi cháu sống ở sân trước......”
Kỷ Nghênh Hạ đánh ngắt lời ông ngoại nói, cô nói:
- “Ông ngoại, việc bọn họ sống ở sân trước thì có liên quan gì đến việc nhà chúng ta trồng rauchứ?”
Cô cũng không muốn nói quá khó nghe, người nhà họ Dương vẫn luôn Dương, từ trước tới nay vẫn luôn không nghe bọn họ nhắc tới việc dọn ra ngoài, tiền thuê nhà cũng không nhắc tới. Đương nhiên cô cũng không thèm để ý một chút tiền thuê nhà kia, nhưng cô không thèm để ý, cũng không đại biểu nhà họ Dương có thể yên tâm, thoải mái ở tại trong nhà của cô mà không nói một lời.
Tuy rằng miếng đất kia là ở sân trước, nhưng cả tòa nhà này đều là của cô, đương nhiên miếng đất kia cũng là của cô, nếu đã là của cô thì cô trồng chút rau chẳng lẽ cũng không được sao? Còn phải băn khoăn đến cảm thụ của người nhà họ Dương sao?
Ông ngoại Hạ liếc nhìn cháu gái, rồi nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cháu rể, khẽ thở dài. Ông biết, một nhà con nuôi của ông ở nơi này khiến cho trong lòng Hạ Hạ không thoải mái. Nhưng nhà họ Dương trước đây đã giúp đỡ ông rất nhiều, bọn họ không đề cập tới việc dọn ra ngoài, ông cũng không thể bắt bọn họ dọn ra. Cũng may cả nhà bọn họ cũng không có gây chuyện, đều thành thành thật thật mà sống, nếu không ông cũng sẽ không để bọn họ sống ở đây.
- “Thôi, liền trồng rau ở đó đi!”
Ông ngoại Hạ chắp tay sau lưng, thầm nghĩ, người nhà họ Dương ở nơi này trong một khoảng thời gian ngắn còn có thể, nhưng về lâu dài cũng không phải là cách hay a.
Kỷ Nghênh Hạ biết tâm tư của ông ngoại, nhưng cô đối với người nhà họ Dương đã thật sự đủ ưu đãi, cô là một người rất chú trọng đến sự riêng tư như vậy, nhưng đều đã để gia đình họ sống trong nhà của cô lâu như vậy, cô cũng không muốn lại nhượng bộ nữa.
Diệp Cẩm Trình cũng không phát biểu ý kiến gì, dưới cái nhìn của anh, cô vợ nhỏ xác thật đủ khoan dung, đủ hào phóng. Người nhà họ Dương tuy rằng là con nuôi của ông ngoại, nói đến cùng kết nghĩa cũng chỉ là kết nghĩa, chỉ là người thân ngoài miệng mà thôi, không có quan hệ huyết thống gì, vô duyên vô cớ để cho bọn họ ở tại trong nhà lâu như vậy, xem như nể mặt ông ngoại thì như vậy cũng đã đủ.
Sau khi ăn xong, Diệp Cẩm Trình để cho Diệp Cẩm Hào giúp xới đất. Bây giờ đã là tháng ba, vừa vặn có thể trồng một chút rau dưa linh tinh như: cà chua, cà tím, đậu que.
- “Cẩm Trình, anh là quân nhân, ngày thường ở trong quân doanh hoặc là trong trường học thì anh cũng mặc quần áo chậm như vậy?”
Diệp Cẩm Trình liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, tiếp tục chậm rì rì mặc quần áo, nói:
- “Đương nhiên ở trong quân đội sẽ khác chứ, hiện tại không phải là đang ở trong nhà sao?”
Kỷ Nghênh Hạ lại lắng nghe bên ngoài, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, vì vậy cô ngồi trước bàn trang điểm và chải đầu.
Cô chải đầu xong, Diệp Cẩm Trình mới mặc xong quần áo, Kỷ Nghênh Hạ nói:
- “Anh đi ôm Thừa Thừa lại đây, em tới thu thập giường đệm.”
Diệp Cẩm Trình “ừ” một tiếng, đi ra ngoài.
Qua một lát sau, anh ôm Tiểu Mộ Thừa đi đến, đôi mắt Tiểu Mộ Thừa khóc đến hồng hồng, khi nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ, cái miệng nhỏ lại mở ra khóc lên, vừa khóc vừa kêu:
- “Mẹ... mẹ..”
Kỷ Nghênh Hạ đau lòng không thôi, vội vàng ôm lấy thằng bé, vừa đau lòng vừa buồn cười, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Tối hôm qua mẹ muốn ôm con lại đây, con còn chào tạm biệt mẹ cơ mà.”
Lúc này Tiểu Mộ Thừa chỉ cảm thấy thực ủy khuất, cậu ghé vào đầu vai của mẹ mình, đôi tay gắt gao ôm cổ của mẹ, không nói lời nào.
Diệp Cẩm Trình đưa mắt nhìn hai mẹ con một cái, ôn hòa nói:
- “Em là mẹ của thằng bé, lúc ấy nó quá mê chơi nên mới không nhớ tới tìm em, chờ đến khi nó tỉnh ngủ, nhìn thấy người ở bên cạnh không phải là em, thằng bé lại không có cảm giác an toàn. Cho nên em căn bản không cần lo lắng con trai sẽ không cần em, bất luận khi nào, địa vị của em ở trong lòng con trai đều sẽ không thay đổi.”
Kỷ Nghênh Hạ đương nhiên biết điều này, chẳng qua có đôi khi nhìn thấy con trai mình không chút do dự đi vào trong lòng người khác, một chút cũng không nhớ tới người mẹ là cô, cô vẫn là có chút chua chua trong lòng.
Khi hai người ôm đứa nhỏ đi ra tới, ông ngoại Hạ và những người khác cũng đã thức dậy, đang đi dạo trong sân. Ông ngoại Hạ nhìn khoảng không trong sân, cười nói:
- “Khi tới Bắc Kinh liền ăn rau xanh đều phải mua, sân nhà chúng ta rất lớn, Hạ Hạ, cháu cùng Cẩm Trình nhìn xem tìm một mảnh đất trống trồng chút rau, tiết kiệm đến lúc đó lại đi mua.”
Trước kia chỉ có hai người đàn ông là ông cùng Triển Hoa, cho nên liền không hiểu rõ như thế, hiện tại cả nhà đều ở nơi này, liền đặt mua đồ đạc đầy đủ hết, giống như cuộc sống của một gia đình vậy.
Kỷ Nghênh Hạ đang ôm Tiểu Mộ Thừa chậm rì rì dỗ dành thằng bé, nghe thấy ông ngoại nói như vậy, cô nhíu mày trầm tư, một lúc sau, cô nói:
- “Trước kia nhà họ Lý sống ở nhà của chúng ta, nhà bọn họ còn ở trong sân trồng rau, vậy lấu mảnh đất mà bọn họ đã trồng rau kia trồng rau đi!”
Ông ngoại Hạ nghe xong lời nói của Kỷ Nghênh Hạ, hơi hơi cau mày và ngập ngừng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Cả nhà của chú nuôi cháu sống ở sân trước......”
Kỷ Nghênh Hạ đánh ngắt lời ông ngoại nói, cô nói:
- “Ông ngoại, việc bọn họ sống ở sân trước thì có liên quan gì đến việc nhà chúng ta trồng rauchứ?”
Cô cũng không muốn nói quá khó nghe, người nhà họ Dương vẫn luôn Dương, từ trước tới nay vẫn luôn không nghe bọn họ nhắc tới việc dọn ra ngoài, tiền thuê nhà cũng không nhắc tới. Đương nhiên cô cũng không thèm để ý một chút tiền thuê nhà kia, nhưng cô không thèm để ý, cũng không đại biểu nhà họ Dương có thể yên tâm, thoải mái ở tại trong nhà của cô mà không nói một lời.
Tuy rằng miếng đất kia là ở sân trước, nhưng cả tòa nhà này đều là của cô, đương nhiên miếng đất kia cũng là của cô, nếu đã là của cô thì cô trồng chút rau chẳng lẽ cũng không được sao? Còn phải băn khoăn đến cảm thụ của người nhà họ Dương sao?
Ông ngoại Hạ liếc nhìn cháu gái, rồi nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cháu rể, khẽ thở dài. Ông biết, một nhà con nuôi của ông ở nơi này khiến cho trong lòng Hạ Hạ không thoải mái. Nhưng nhà họ Dương trước đây đã giúp đỡ ông rất nhiều, bọn họ không đề cập tới việc dọn ra ngoài, ông cũng không thể bắt bọn họ dọn ra. Cũng may cả nhà bọn họ cũng không có gây chuyện, đều thành thành thật thật mà sống, nếu không ông cũng sẽ không để bọn họ sống ở đây.
- “Thôi, liền trồng rau ở đó đi!”
Ông ngoại Hạ chắp tay sau lưng, thầm nghĩ, người nhà họ Dương ở nơi này trong một khoảng thời gian ngắn còn có thể, nhưng về lâu dài cũng không phải là cách hay a.
Kỷ Nghênh Hạ biết tâm tư của ông ngoại, nhưng cô đối với người nhà họ Dương đã thật sự đủ ưu đãi, cô là một người rất chú trọng đến sự riêng tư như vậy, nhưng đều đã để gia đình họ sống trong nhà của cô lâu như vậy, cô cũng không muốn lại nhượng bộ nữa.
Diệp Cẩm Trình cũng không phát biểu ý kiến gì, dưới cái nhìn của anh, cô vợ nhỏ xác thật đủ khoan dung, đủ hào phóng. Người nhà họ Dương tuy rằng là con nuôi của ông ngoại, nói đến cùng kết nghĩa cũng chỉ là kết nghĩa, chỉ là người thân ngoài miệng mà thôi, không có quan hệ huyết thống gì, vô duyên vô cớ để cho bọn họ ở tại trong nhà lâu như vậy, xem như nể mặt ông ngoại thì như vậy cũng đã đủ.
Sau khi ăn xong, Diệp Cẩm Trình để cho Diệp Cẩm Hào giúp xới đất. Bây giờ đã là tháng ba, vừa vặn có thể trồng một chút rau dưa linh tinh như: cà chua, cà tím, đậu que.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro