Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 771
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Trong phòng học cãi cọ ồn ào, ba người cũng không để ý mà ngồi xuống chỗ của mình. Kỷ Nghênh Hạ theo thói quen tính lấy ra một quyển sách, đặt ở trên bàn học yên lặng đọc sách, Thẩm Yến Thanh một bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ ghé vào trên bàn học, Triệu Viện Viện lại là tò mò nghe những bạn học trong phòng học thảo luận.
Nghe được một lúc thì cô ấy từ từ ngồi thẳng dậy, hóa ra trong đám sinh viên khoa ngoại ngữ bên kia, có một sinh viên tài hoa tên là Tôn Trường Sơn, làm vài bài thơ, viết mấy thiên chữ lớn. Chỉ mới khai giảng được hai tháng mà toàn bộ Trường đại học sư phạm đều đã biết tên của anh ta, thậm chí có người ở khoa ngoại ngữ phát ngôn bừa bãi là lần này trong tất cả các sinh viên, thì Tôn Trường Sơn làm thơ là thông minh tài trí nhất, chữ viết cũng tốt nhất
Hai từ nhất đã khơi dậy sự bất mãn của những sinh viên này, bọn họ đều trải qua quá trình ôn tập và làm bài gian khổ, thật vất vả thi đậu đại học cho nên bọn họ đều có niềm tự hào và lòng kiêu hãnh mà người khác không thể hiểu được. Bọn họ sẽ không dễ dàng thừa nhận rằng người khác giỏi hơn hơn mình, Tôn Trường Sơn kia bất quá làm mấy bài thơ, viết mấy bộ chữ, làm sao có thể có được hai chữ ‘nhất’ này. Chẳng lẽ ngoại trừ anh ta, không có ai ở Đại học Sư phạm Bắc Kinh có thể làm thơ, không có ai biết viết chữ to sao? Vậy hai chứ ‘nhất’ này lại là từ đâu mà có chứ?
Đặc biệt bọn họ bên này vẫn là đang học chuyên ngành ngôn ngữ và văn Trung Quốc, làm sao họ có thể bị đánh bại bởi một sinh viên chuyên ngành ngoại ngữ chứ?
Bọn họ chắc chắn không phục.
Sở dĩ chuyên ngành ngôn ngữ và văn Trung Quốc của bọn họ không có người nổi tiếng, đó là bởi vì bọn họ khiêm tốn và coi thường sự nổi tiếng.
Không ngờ Tôn Trường Sơn thể làm vài bài thơ mà đã khiến cho mọi người trong trường đều biết, cũng quá không thận trọng, bọn họ học khoa Ngữ văn Trung Quốc, học tiếng Trung, chỉ cần bọn họ muốn, thì làm sao bọn họ thua bởi một sinh viên đang học chuyen ngành ngoại ngữ chứ?
Cho nên sáng sớm hôm nay, vừa vào lớp, bọn họ đã thảo luận chuyện này với sự phẫn nộ, lớp trưởng Chu Thanh Lăng đứng lên, hùng dũng nói:
- “Các bạn học, trong các bạn có ai làm thơ hay không hoặc là viết chữ tốt, có thể làm mấy bài thơ hoặc viết mấy bộ chữ ra. Mọi người cùng nhau chọn lựa ra mấy bài để triển lãm một chút, miễn cho người của các chuyên ngành khác còn tưởng rằng chuyên ngành văn học và ngôn ngữ Trung Quốc của chúng ta không có người có bản lĩnh.”
Giọng nói của cô ấy không chỉ lớn mà còn phối hợp động tác nhấc tay rồi nắm tay, dáng vẻ kích động kia làm cho Thẩm Yến Thanh đang buồn ngủ cũng bị cô ấy làm cho kinh hãi đến mức không còn buồn ngủ, nói thầm:
- “Làm thơ, tôi còn phải làm sao!”
Cô ấy lớn lên trong doanh trại quân đội, hoàn toàn không có tế bào để làm thơ, lúc trước sở dĩ cô ấy lựa chọn chuyên ngành văn học và ngôn ngữ Trung Quốc, cũng không phải vì cô ấy yêu thích chuyên ngành này. Mà là Triệu Viện Viện lựa chọn chuyên ngành này, còn cô ấy thì lười suy xét đến chuyên ngành của mình, liền điền theo nguyện vọng của Triệu Viện Viện.
Triệu Viện Viện nhanh chóng che miệng Thẩm Yến Thanh lại, Yến Thanh có thể không thích học, nhưng cũng không thể nói người khác cái g, dù sao những sinh viên này đối với chuyện học hành quá nhạy cảm. Không thấy Tôn Trường Sơn đều bị bọn họ nói thành bộ dáng gì sao?
Cô ấy thầm nghĩ, những người này cũng thật là, đi học thật tốt không được hay sao, làm nhiều chuyện ra như vậy là ra vẻ giống như mình rất có năng lực vậy. Lại không biết loại người thích tự cao tự đại này, chính là người không mong muốn nhất trong khuôn viên trường đại học khi vừa mới khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giọng nói của bọn họ rất lớn, mồm năm miệng mười ồn ào đến mức cho dù Kỷ Nghênh Hạ muốn tĩnh tâm đọc sách, cũng bị bọn họ ảnh hưởng mà không đọc được nữa.
Cô nhíu mày nghe bọn họ xúc động giận dữ công kích Tôn Trường Sơn của chuyên ngành Anh Ngữ, cô hơi nhíu nhíu mày. Tuy rằng Tôn Trường Sơn có làm vài bài thơ, viết mấy bộ chữ, nhưng nếu mọi người đều là tới để đi học, vậy thì anh ta làm thơ hay viết chữ không phải thực bình thường sao?
Đáng giá để cho bọn họ bàn luận ở đây?
Nếu cho rằng đối phương viết cũng không tốt như trong truyền thuyết như vậy, thì trực tiếp lấy tác phẩm mà bản thân mình đã viết ra cho mọi người cùng nhau đánh giá một phen, không phải là được rồi sao?
Hà tất lại ở đây thảo luận người khác tốt hay xấu, ồn ào đến mức cô muốn đọc sách cũng không được.
Chu Thanh Lăng và những người khác đã thảo luận cả buổi sáng, cũng không có một người nào đứng ra, lấy chữ viết hoặc bài thơ của mình ra, chỉ đứng đó thảo luận không có chút ý nghĩa nào, mãi cho đến khi giáo viên tới cũng không ra được kết quả gì.
Chờ đến khi tan học, lớp trưởng Chu Thanh Lăng kiến nghị, sau khi tan học mọi người về trễ một chút, để thảo luận chuyện làm cách nào để khôi phục danh tiếng của chuyên ngành văn học và ngôn ngữ Trung Quốc.
Kỷ Nghênh Hạ hơi bực, từ buổi sáng là đã thảo luận, vẫn luôn thảo luận đến buổi chiều sau khi tan học còn không có thảo luận ra kết quả cụ thể gì, chẳng lẽ có thể thảo luận ra cái gì trong khoảng thời gian ngắn sau khi tan học sao? Cô đã một ngày không gặp con trai, cô còn muốn về nhà chăm sóc con trai mình đâu, làm sao có thời gian ở đây cùng bọn họ thảo luận những chuyện vô nghĩa này a?
Nghe được một lúc thì cô ấy từ từ ngồi thẳng dậy, hóa ra trong đám sinh viên khoa ngoại ngữ bên kia, có một sinh viên tài hoa tên là Tôn Trường Sơn, làm vài bài thơ, viết mấy thiên chữ lớn. Chỉ mới khai giảng được hai tháng mà toàn bộ Trường đại học sư phạm đều đã biết tên của anh ta, thậm chí có người ở khoa ngoại ngữ phát ngôn bừa bãi là lần này trong tất cả các sinh viên, thì Tôn Trường Sơn làm thơ là thông minh tài trí nhất, chữ viết cũng tốt nhất
Hai từ nhất đã khơi dậy sự bất mãn của những sinh viên này, bọn họ đều trải qua quá trình ôn tập và làm bài gian khổ, thật vất vả thi đậu đại học cho nên bọn họ đều có niềm tự hào và lòng kiêu hãnh mà người khác không thể hiểu được. Bọn họ sẽ không dễ dàng thừa nhận rằng người khác giỏi hơn hơn mình, Tôn Trường Sơn kia bất quá làm mấy bài thơ, viết mấy bộ chữ, làm sao có thể có được hai chữ ‘nhất’ này. Chẳng lẽ ngoại trừ anh ta, không có ai ở Đại học Sư phạm Bắc Kinh có thể làm thơ, không có ai biết viết chữ to sao? Vậy hai chứ ‘nhất’ này lại là từ đâu mà có chứ?
Đặc biệt bọn họ bên này vẫn là đang học chuyên ngành ngôn ngữ và văn Trung Quốc, làm sao họ có thể bị đánh bại bởi một sinh viên chuyên ngành ngoại ngữ chứ?
Bọn họ chắc chắn không phục.
Sở dĩ chuyên ngành ngôn ngữ và văn Trung Quốc của bọn họ không có người nổi tiếng, đó là bởi vì bọn họ khiêm tốn và coi thường sự nổi tiếng.
Không ngờ Tôn Trường Sơn thể làm vài bài thơ mà đã khiến cho mọi người trong trường đều biết, cũng quá không thận trọng, bọn họ học khoa Ngữ văn Trung Quốc, học tiếng Trung, chỉ cần bọn họ muốn, thì làm sao bọn họ thua bởi một sinh viên đang học chuyen ngành ngoại ngữ chứ?
Cho nên sáng sớm hôm nay, vừa vào lớp, bọn họ đã thảo luận chuyện này với sự phẫn nộ, lớp trưởng Chu Thanh Lăng đứng lên, hùng dũng nói:
- “Các bạn học, trong các bạn có ai làm thơ hay không hoặc là viết chữ tốt, có thể làm mấy bài thơ hoặc viết mấy bộ chữ ra. Mọi người cùng nhau chọn lựa ra mấy bài để triển lãm một chút, miễn cho người của các chuyên ngành khác còn tưởng rằng chuyên ngành văn học và ngôn ngữ Trung Quốc của chúng ta không có người có bản lĩnh.”
Giọng nói của cô ấy không chỉ lớn mà còn phối hợp động tác nhấc tay rồi nắm tay, dáng vẻ kích động kia làm cho Thẩm Yến Thanh đang buồn ngủ cũng bị cô ấy làm cho kinh hãi đến mức không còn buồn ngủ, nói thầm:
- “Làm thơ, tôi còn phải làm sao!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy lớn lên trong doanh trại quân đội, hoàn toàn không có tế bào để làm thơ, lúc trước sở dĩ cô ấy lựa chọn chuyên ngành văn học và ngôn ngữ Trung Quốc, cũng không phải vì cô ấy yêu thích chuyên ngành này. Mà là Triệu Viện Viện lựa chọn chuyên ngành này, còn cô ấy thì lười suy xét đến chuyên ngành của mình, liền điền theo nguyện vọng của Triệu Viện Viện.
Triệu Viện Viện nhanh chóng che miệng Thẩm Yến Thanh lại, Yến Thanh có thể không thích học, nhưng cũng không thể nói người khác cái g, dù sao những sinh viên này đối với chuyện học hành quá nhạy cảm. Không thấy Tôn Trường Sơn đều bị bọn họ nói thành bộ dáng gì sao?
Cô ấy thầm nghĩ, những người này cũng thật là, đi học thật tốt không được hay sao, làm nhiều chuyện ra như vậy là ra vẻ giống như mình rất có năng lực vậy. Lại không biết loại người thích tự cao tự đại này, chính là người không mong muốn nhất trong khuôn viên trường đại học khi vừa mới khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học.
Giọng nói của bọn họ rất lớn, mồm năm miệng mười ồn ào đến mức cho dù Kỷ Nghênh Hạ muốn tĩnh tâm đọc sách, cũng bị bọn họ ảnh hưởng mà không đọc được nữa.
Cô nhíu mày nghe bọn họ xúc động giận dữ công kích Tôn Trường Sơn của chuyên ngành Anh Ngữ, cô hơi nhíu nhíu mày. Tuy rằng Tôn Trường Sơn có làm vài bài thơ, viết mấy bộ chữ, nhưng nếu mọi người đều là tới để đi học, vậy thì anh ta làm thơ hay viết chữ không phải thực bình thường sao?
Đáng giá để cho bọn họ bàn luận ở đây?
Nếu cho rằng đối phương viết cũng không tốt như trong truyền thuyết như vậy, thì trực tiếp lấy tác phẩm mà bản thân mình đã viết ra cho mọi người cùng nhau đánh giá một phen, không phải là được rồi sao?
Hà tất lại ở đây thảo luận người khác tốt hay xấu, ồn ào đến mức cô muốn đọc sách cũng không được.
Chu Thanh Lăng và những người khác đã thảo luận cả buổi sáng, cũng không có một người nào đứng ra, lấy chữ viết hoặc bài thơ của mình ra, chỉ đứng đó thảo luận không có chút ý nghĩa nào, mãi cho đến khi giáo viên tới cũng không ra được kết quả gì.
Chờ đến khi tan học, lớp trưởng Chu Thanh Lăng kiến nghị, sau khi tan học mọi người về trễ một chút, để thảo luận chuyện làm cách nào để khôi phục danh tiếng của chuyên ngành văn học và ngôn ngữ Trung Quốc.
Kỷ Nghênh Hạ hơi bực, từ buổi sáng là đã thảo luận, vẫn luôn thảo luận đến buổi chiều sau khi tan học còn không có thảo luận ra kết quả cụ thể gì, chẳng lẽ có thể thảo luận ra cái gì trong khoảng thời gian ngắn sau khi tan học sao? Cô đã một ngày không gặp con trai, cô còn muốn về nhà chăm sóc con trai mình đâu, làm sao có thời gian ở đây cùng bọn họ thảo luận những chuyện vô nghĩa này a?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro