Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Chương 772

Trời xanh lam lam

2024-10-03 20:47:05

Cô thu dọn sách vở xong, đứng nói:

- “Mọi người thảo luận đi, sau khi thảo luận xong, ngày mai nói kết quả cho tôi biết là được.”

Nói xong, cô muốn đi ra ngoài.

Chu Thanh Lăng lại không có ý định để cô đi, xụ mặt không vui nói:

- “Bạn học Kỷ Nghênh Hạ, mọi người là một tập thể, các bạn học cũng chưa đi mà cô lại đi trước, đây không phải là đả kích tính tích cực của các bạn học sao? Thiếu tinh thần đồng đội quá, cô làm như vậy là không được......”

Kỷ Nghênh Hạ nhìn miệng của cô ấy lúc đóng lúc mở nói không ngừng, kỳ thật trong lòng cô đã tức giận. Các bạn học có lòng hiếu thắng, tuy rằng cô không thể hiểu được, nhưng cũng không định ngăn cản. Bọn họ thảo luận là chuyện của bọn họ, nhưng lại lôi kéo cô vào thì cô liền không thế nào cao hứng nỗi.

Chu Thanh Lăng nói như vậy, các bạn học khác trong ban – những người đã tích cực tham dự cuộc thảo luận lần này, cũng đều sôi nổi khuyên bảo Kỷ Nghênh Hạ, nào là ‘ cải tà quy chính ’, nào là phải có ý thức tập thể.

Kỷ Nghênh Hạ nhìn ánh mắt của bọn họ, nghe lời nói của bọn họ, đôi mắt cô tìm tìm trong phòng học, khi cô nhìn thấy trên mặt bàn học của Chu Thanh Lăng có bút lông cùng giấy trắng, cô bình tĩnh bước đến cái bàn trước mặt Chu Thanh Lăng, nhàn nhạt hỏi:

- “Lớp trưởng, có thể dùng giấy và bút của cô không ?”

Chu Thanh Lăng nhíu mày nhìn Nghênh Hạ một cái, tựa hồ không hài lòng khi cuộc thảo luận của bọn họ bị cô cắt ngang, nhưng vẫn gật đầu nói:

- “Có thể!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các bạn học trong ban im lặng khi nhìn thấy động tác của Kỷ Nghênh Hạ.

Kỷ Nghênh Hạ cũng không để ý những người trong ban nghĩ như thế nào, mà là cầm lấy một tờ giấy trắng, trải lên bàn, cầm bút chấm chấm mực nước, cây bút nhanh nhẹn lướt qua tờ giấy trắng, ngòi bút cứng cáp mà có lực viết lên bốn chữ ‘Thiên lương cần mẫn ’ (ông trời đền bù cho người cần cù). Sau khi viết xong, cô cũng không di chuyển tờ giấy trắng mà đặt bút lên nghiên mực, đưa mắt nhìn Chu Thanh Lăng, không có biểu tình gì, nói:

- “Tôi cảm thấy thảo luận tới thảo luận lui cũng không có tác dụng gì, không bằng mọi người, từng người phát huy sở trường của mình, phát huy ra sự am hiểu của bản thân mình, như vậy không phải là có thể biết được tình huống của các bạn học trong ban chúng ta sao?”

Chu Thanh Lăng nhìn bốn chữ lớn mà Kỷ Nghênh Hạ viết trên mặt bàn, sắc mặt cô ấy có chút mất tự nhiên, mấy chữ này viết thực tốt, thậm chí không thua chữ viết của ông nội cô ấy.

Nhìn thấy biểu tình của Chu Thanh Lăng, các bạn học khác cũng tiến lên nhìn, trên tờ giấy hiện lên bốn chữ ‘Thiên lương cần mẫn, chữ có đẹp không, vừa nhìn liền biết. Hiển nhiên chữ viết của Kỷ Nghênh Hạ đã không thể đơn thuần dùng viết tốt và không tốt để hình dung, đây quả thực là chữ mà người ở cấp bậc đại sư mới có thể viết ra được.

Nghĩ đến đây, bọn họ liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ với vẻ mặt phức tạp, vị bạn học này bình thường ít nói, từ trước đến nay không trọ ở trong trường, hoạt động của lớp cũng không chủ động tham gia, tan học liền đi. Bọn họ vẫn luôn cho rằng cô ấy học tập chắc cũng chẳng ra gì đâu, nào biết, người ta có một tay chữ viết bút lông, lại viết đến xuất thần nhập hóa, đạt đến đỉnh cao.

Thẩm Yến Thanh cùng Triệu Viện Viện thấy biểu tình của các bạn học, tò mò đi tới nhìn nhìn, khi nhìn thấy những chữ trên giấy kia, Thẩm Yến Thanh cười nói:

- “Không hổ là Kỷ Nghênh Hạ, chữ viết rất đẹp, ai, lớp trưởng, cô nói xem, những chữ này viết thì Tôn Trường Sơn tốt hay là Kỷ Nghênh Hạ tốt đâu?”

Chữ của Tôn Trường Sơn, cô ấy đã nhìn qua, cũng không có đẹp bằng chữ viết của Kỷ Nghênh Hạ, cho nên cô ấy mới dám hỏi câu hỏi này.

Chu Thanh Lăng ngượng ngùng, kéo kéo khóe miệng, mất tự nhiên nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- “Đương nhiên, đương nhiên là Kỷ Nghênh Hạ viết đẹp.”

Đây là sự thật, trước mắt bao người, cho dù cô ấy không muốn thừa nhận cũng không được.

Thẩm Yến Thanh hơi khinh thường, kéo kéo khóe miệng:

- “Nếu Kỷ Nghênh Hạ đã viết đẹp, nói như vậy không phải đã chứng minh Tôn Trường Sơn không phải tốt nhất sao? Cho nên còn thảo luận cái gì a?”

Tuy rằng Chu Thanh Lăng không được tự nhiên, nhưng cô ấy thân là lớp trưởng, Kỷ Nghênh Hạ viết ra chữ to đẹp hơn so với Tôn Trường Sơn, thì cô ấy vẫn rất cao hứng, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra. Lúc trước bọn họ nói quá vẹn toàn, cô ấy thật sự lo lắng, đến lúc đó các bạn học trong ban của bọn họ lấy không ra được tác phẩm giống như vậy. Đó mới thật sự là mất mặt ném đến nhà bà ngoại luôn, cũng may còn có Kỷ Nghênh Hạ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô ấy khi nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ từ vừa mới nãy tức giận, trở nên hiền lành, giọng nói dịu dàng:

- “Kỷ Nghênh Hạ, nếu cô đã lấy ra tác phẩm, như vậy cô viết tên lên trên tờ giấy, cô liền có thể về nhà.”

Tuy rằng vừa mới bắt đầu cô ấy rất không thích thái độ không đoàn kết, không tích cực của Kỷ Nghênh Hạ, nhưng ai biểu người ta có bản lĩnh thật sự đâu? Người có bản lĩnh liền có thể kiêu ngạo. Từ trước đến nay cô ấy luôn kính nể người có bản lĩnh thật sự.

Kỷ Nghênh Hạ nghe Chu Thanh Lăng nói xong, lại hơi hơi nhíu mày, cô không phải là người tranh cường háo thắng, cô đến trường đại học để học, không phải để so đấu với người khác. Cô có thể tưởng tượng được nếu cô ký tên vào tờ giấy này, thì sau này sẽ mang đến phiền toái gì cho mình, đây không phải là ý định ban đầu của cô.

- “Lớp trưởng, ký tên vẫn là thôi đi, tôi cũng không muốn cho người khác biết đây là tôi viết.”

Kỷ Nghênh Hạ rất trịnh trọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Số ký tự: 0