Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 775
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Hàn Dương nhìn theo Kỷ Nghênh Xuân ngồi lên xe đạp của Kỷ Nghênh Hạ rời đi, anh ta ảo não nắm tay. Tuy rằng cô gái này cười rạng rỡ, nhưng đôi khi từ trong ánh mắt của cô ấy anh nhìn thấy một tia đau xót, điều đó cho anh ta biết cô gái này cũng không phải vui vẻ như mặt ngoài vậy. Anh ta nổi lên lòng hiếu kỳ, khiến cho anh ta muốn tìm hiểu cô, muốn xoa dịu nỗi đau trong mắt cô. Cùng với việc học hành bận rộn, nỗi u sầu và đau đớn trong mắt cô ấy ngày càng ít đi, anh ta vui sướng không thôi, nhưng cũng phát hiện ra rằng, sự giao thoa của anh ta và Kỷ Nghênh Xuân vẫn là ở lúc ban đầu. Cô ấy căn bản từ chối tất cả đàn ông tới gần.
Anh ta lo lắng và phiền muộn, nhưng anh ta không thể làm gì, chỉ có thể sử dụng công phu quấn quít.
Bất kể trước đây cô ấy như thế nào hay đã xảy ra chuyện gì, nếu anh ta đã thích cô gái này, anh ta nhất định sẽ theo đuổi cô ấy tới tay.
Kỷ Nghênh Xuân cũng không biết những suy nghĩ trong lòng Hàn Dương. Kỷ Nghênh Hạ cưỡi xe đạp, cô ta ngồi ở ghế sau, còn có chút khó tin, cô ta thở dài:
- “Trước kia làm sao có thể nghĩ đến việc hai chúng ta còn có thể ở chung như vậy chứ?”
Từ khi Kỷ Nghênh Hạ khôi phục ký ức trước kia, họ chưa bao giờ chung sống hòa bình, như bây giờ thảnh thơi ngồi trên xe của Kỷ Nghênh Hạ, hai người cùng nhau đi đến nhà Kỷ Nghênh Hạ là điều mà Kỷ Nghênh Xuân chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Kỷ Nghênh Hạ cảm thấy từ sau khi tính tình của Kỷ Nghênh Xuân dần tốt lên, cô ta liền trở nên đa sầu đa cảm, dễ dàng suy nghĩ lung tung, trên mặt cô không có biểu tình gì, nói:
- “Dù sao chúng ta cũng là chị em, giữa chúng ta không có thù hận lớn gì, ngồi cùng nhau như vậy là chuyện bình thường mà?”
Kỷ Nghênh Xuân suy nghĩ một chút thấy cũng phải, liền không nói thêm nữa.
Kỷ Nghênh Xuân không nói lời nào, Kỷ Nghênh Hạ lại nhớ tới người sinh viên nam vừa rồi, cô hỏi:
- “Bạn học kia coi trọng cô sao?”
Từ trước tới nay Kỷ Nghênh Xuân liền không có dự định lại tìm người yêu, lại kết hôn.
Cô ta bình tĩnh nói:
- “Anh ta thì biết cái gì chứ? Một chàng thanh niên khi nhìn thấy một cô gái liền thích, chờ đến khi phát hiện tình huống thực tế không giống với trong tưởng tượng của anh ta, anh ta liền sẽ không nói cái gì mà thích hay không thích nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của cô ta có chút châm chọc, mọi người chỉ thích vẻ đẹp bề ngoài, một khi phát hiện bên trong không có tốt như vẻ bề ngoài, rồi sẽ oán hận người khác không nói cho anh ta, lừa anh ta. Cho nên làm sao cô ta có thể để cho người khác có quyền thương tổn cô ta một lần nữa chứ?
Kỷ Nghênh Hạ không nói chuyện, cô cũng không biết nên nói như thế nào. Rõ ràng Kỷ Nghênh Xuân vẫn chưa hồi phục sau đả kích trước kia. Cô chưa từng trải qua những chuyện đó nên không thể hiểu được tâm tình của Kỷ Nghênh Xuân, nếu không thể hiểu được, cô cũng không thể bình luận gì.
- “Bất kể như thế nào, cũng nên khiến cho cuộc sống của mình trải qua vui vẻ.”
Kỷ Nghênh Hạ suy nghĩ một lúc và nói như thế.
Kỷ Nghênh Xuân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, trầm mặc nhìn những chiếc ô tô bên lề đường một chiếc lại một chiếc chạy như bay qua, thành phố này rất lớn, không biết cô ta có thể có một vị trí nhỏ ở chỗ này hay không.
Ngày hôm sau, sau khi đi vào trường học, Kỷ Nghênh Hạ phát hiện những người trong lớp không thảo luận về vấn đề của Tôn Trường Sơn nữa, cô cũng không hỏi đến, mà là thành thành thật thật đi vào lớp.
Cô không hỏi, lại không đại biểu người khác sẽ bỏ qua cho cô. Sau khi tan học, Chu Thanh Lăng bước chân chần chờ đi đến trước bàn học của Kỷ Nghênh Hạ, đưa tay ra và gõ nhẹ vào bàn của cô.
Nghe thấy âm thanh, Kỷ Nghênh Hạ ngẩng đầu lên và nhìn cô ấy một cách nghi ngờ.
Trên mặt Chu Thanh Lăng hiện lên một tia mất tự nhiên, cô ấy nhỏ giọng hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, có thể nói chuyện với cô không ?”
Kỷ Nghênh Hạ mím môi cười cười, cất sách xong, rồi đứng dậy.
Hai người đi vào trong trường, đứng dưới một gốc cây lớn, Chu Thanh Lăng liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, do dự không nói.
Kỷ Nghênh Hạ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn vài phút nữa là đến tiết học, cô nói:
- “Lớp trưởng, cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Thấy dáng vẻ một bộ khó có thể mở miệng của cô ấy, trong lòng Kỷ Nghênh Hạ đã có sự chuẩn bị. Mặc kệ chuyện gì, cô chỉ có thể làm theo khả năng của mình.
Chu Thanh Lăng há miệng thở dốc, lời nói đến miệng lại có chút khó có thể mở miệng, tuy rằng dường như Kỷ Nghênh Hạ không quan tâm lắm đến những chữ mà cô ấy viết ngày hôm qua, nhưng đí đều là những chữ di cô ấy viết, Chu Lăng Thanh không thể tự mình làm chủ thay cho Nghênh Hạ.
- “Kỷ Nghênh Hạ, tôi, tôi ngày hôm qua đã mang những chữ mà cô viết về nhà, bị ông nội của tôi thấy được, ông nội của tôi ông ấy, ông ấy đã lấy những chữ mà cô viết đi rồi!”
Chu Thanh Lăng đỏ mặt nói xong, nhanh chóng cúi đầu, cô ấy cũng không dám nhìn biểu tình của Kỷ Nghênh Hạ. Cô ấy thân là lớp trưởng, thế nhưng không thể làm gương tốt, còn lấy đồ vật của bạn học về nhà, điều này không quan trọng, quan trọng là thứ này còn bị người lớn trong nhà chiếm đoạt, trong lòng cô ấy vừa hổ thẹn lại phẫn nộ, sao ông nội của cô ấy có thể hành động như vậy chứ? Đây không phải là làm khó cô ấy sao? Làm hại bây giờ khi cô ấy nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ cùng các bạn học trong lớp liền chột dạ.
Anh ta lo lắng và phiền muộn, nhưng anh ta không thể làm gì, chỉ có thể sử dụng công phu quấn quít.
Bất kể trước đây cô ấy như thế nào hay đã xảy ra chuyện gì, nếu anh ta đã thích cô gái này, anh ta nhất định sẽ theo đuổi cô ấy tới tay.
Kỷ Nghênh Xuân cũng không biết những suy nghĩ trong lòng Hàn Dương. Kỷ Nghênh Hạ cưỡi xe đạp, cô ta ngồi ở ghế sau, còn có chút khó tin, cô ta thở dài:
- “Trước kia làm sao có thể nghĩ đến việc hai chúng ta còn có thể ở chung như vậy chứ?”
Từ khi Kỷ Nghênh Hạ khôi phục ký ức trước kia, họ chưa bao giờ chung sống hòa bình, như bây giờ thảnh thơi ngồi trên xe của Kỷ Nghênh Hạ, hai người cùng nhau đi đến nhà Kỷ Nghênh Hạ là điều mà Kỷ Nghênh Xuân chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Kỷ Nghênh Hạ cảm thấy từ sau khi tính tình của Kỷ Nghênh Xuân dần tốt lên, cô ta liền trở nên đa sầu đa cảm, dễ dàng suy nghĩ lung tung, trên mặt cô không có biểu tình gì, nói:
- “Dù sao chúng ta cũng là chị em, giữa chúng ta không có thù hận lớn gì, ngồi cùng nhau như vậy là chuyện bình thường mà?”
Kỷ Nghênh Xuân suy nghĩ một chút thấy cũng phải, liền không nói thêm nữa.
Kỷ Nghênh Xuân không nói lời nào, Kỷ Nghênh Hạ lại nhớ tới người sinh viên nam vừa rồi, cô hỏi:
- “Bạn học kia coi trọng cô sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trước tới nay Kỷ Nghênh Xuân liền không có dự định lại tìm người yêu, lại kết hôn.
Cô ta bình tĩnh nói:
- “Anh ta thì biết cái gì chứ? Một chàng thanh niên khi nhìn thấy một cô gái liền thích, chờ đến khi phát hiện tình huống thực tế không giống với trong tưởng tượng của anh ta, anh ta liền sẽ không nói cái gì mà thích hay không thích nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu của cô ta có chút châm chọc, mọi người chỉ thích vẻ đẹp bề ngoài, một khi phát hiện bên trong không có tốt như vẻ bề ngoài, rồi sẽ oán hận người khác không nói cho anh ta, lừa anh ta. Cho nên làm sao cô ta có thể để cho người khác có quyền thương tổn cô ta một lần nữa chứ?
Kỷ Nghênh Hạ không nói chuyện, cô cũng không biết nên nói như thế nào. Rõ ràng Kỷ Nghênh Xuân vẫn chưa hồi phục sau đả kích trước kia. Cô chưa từng trải qua những chuyện đó nên không thể hiểu được tâm tình của Kỷ Nghênh Xuân, nếu không thể hiểu được, cô cũng không thể bình luận gì.
- “Bất kể như thế nào, cũng nên khiến cho cuộc sống của mình trải qua vui vẻ.”
Kỷ Nghênh Hạ suy nghĩ một lúc và nói như thế.
Kỷ Nghênh Xuân nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, trầm mặc nhìn những chiếc ô tô bên lề đường một chiếc lại một chiếc chạy như bay qua, thành phố này rất lớn, không biết cô ta có thể có một vị trí nhỏ ở chỗ này hay không.
Ngày hôm sau, sau khi đi vào trường học, Kỷ Nghênh Hạ phát hiện những người trong lớp không thảo luận về vấn đề của Tôn Trường Sơn nữa, cô cũng không hỏi đến, mà là thành thành thật thật đi vào lớp.
Cô không hỏi, lại không đại biểu người khác sẽ bỏ qua cho cô. Sau khi tan học, Chu Thanh Lăng bước chân chần chờ đi đến trước bàn học của Kỷ Nghênh Hạ, đưa tay ra và gõ nhẹ vào bàn của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy âm thanh, Kỷ Nghênh Hạ ngẩng đầu lên và nhìn cô ấy một cách nghi ngờ.
Trên mặt Chu Thanh Lăng hiện lên một tia mất tự nhiên, cô ấy nhỏ giọng hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, có thể nói chuyện với cô không ?”
Kỷ Nghênh Hạ mím môi cười cười, cất sách xong, rồi đứng dậy.
Hai người đi vào trong trường, đứng dưới một gốc cây lớn, Chu Thanh Lăng liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, do dự không nói.
Kỷ Nghênh Hạ liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, chỉ còn vài phút nữa là đến tiết học, cô nói:
- “Lớp trưởng, cô có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Thấy dáng vẻ một bộ khó có thể mở miệng của cô ấy, trong lòng Kỷ Nghênh Hạ đã có sự chuẩn bị. Mặc kệ chuyện gì, cô chỉ có thể làm theo khả năng của mình.
Chu Thanh Lăng há miệng thở dốc, lời nói đến miệng lại có chút khó có thể mở miệng, tuy rằng dường như Kỷ Nghênh Hạ không quan tâm lắm đến những chữ mà cô ấy viết ngày hôm qua, nhưng đí đều là những chữ di cô ấy viết, Chu Lăng Thanh không thể tự mình làm chủ thay cho Nghênh Hạ.
- “Kỷ Nghênh Hạ, tôi, tôi ngày hôm qua đã mang những chữ mà cô viết về nhà, bị ông nội của tôi thấy được, ông nội của tôi ông ấy, ông ấy đã lấy những chữ mà cô viết đi rồi!”
Chu Thanh Lăng đỏ mặt nói xong, nhanh chóng cúi đầu, cô ấy cũng không dám nhìn biểu tình của Kỷ Nghênh Hạ. Cô ấy thân là lớp trưởng, thế nhưng không thể làm gương tốt, còn lấy đồ vật của bạn học về nhà, điều này không quan trọng, quan trọng là thứ này còn bị người lớn trong nhà chiếm đoạt, trong lòng cô ấy vừa hổ thẹn lại phẫn nộ, sao ông nội của cô ấy có thể hành động như vậy chứ? Đây không phải là làm khó cô ấy sao? Làm hại bây giờ khi cô ấy nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ cùng các bạn học trong lớp liền chột dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro