Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 776
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Kỷ Nghênh Hạ không biết tâm tình của mình giờ phút này là cái gì, nhưng khi cô nhìn thấy lớp trưởng dường như đang vô cùng buồn rầu và xấu hổ, nhưng cô không ngờ mình lại không tức giận, cô tự mình trêu chọc nói:
- “Nghĩ đến có lẽ là chữ viết của tôi quá tốt, ngay cả ông của cô cũng muốn cất giữ!”
Nghe vậy, Chu Thanh Lăng nghiêm túc nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, sắc mặt nghiêm túc nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, cô không cần phải tự coi thường mình, ông nội của tôi chính là vì chữ viết của cô viết quá tốt, cho nên khi nhìn thấy bộ chữ viết kia của cô thì ông ấy liền muốn để giữ nó, không phải vậy tại sao ông ấy muốn lấy đi chữ của cô?”
Kỷ Nghênh Hạ giật mình, cô không ngờ lớp trưởng lại khá thành thật, cô hỏi cô ấy:
- “Ông nội của cô, ông ấy......”
Đối với một người trưởng bối thích chữ vueets của cô mà nói, cô thật sự nói không nên lời bất kì một lời phê bình nào.
Chu Thanh Lăng ngắt lời cô, ánh mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ một cách phức tạp, nói:
- “Giữa trưa đến giờ ăn cơm trưa, tôi tới tìm cô, ông nội của tôi muốn gặp cô!”
Mặc dù cô ấy rất phẫn nộ vì ông nội của cô ấy đã lấy đi các tác phẩm của Kỷ Nghênh Hạ. Nhưng Kỷ Nghênh Hạ được ông nội cô ấy coi trọng, lại cũng khiến cho cô ấy hâm mộ, phải biết rằng mặc dù cô ấy đã rất nỗ lực như vậy, nhưng từ trước tới nay ông nội chưa từng khích lệ cô ấy lần nào.
Kỷ Nghênh Hạ nhíu mày, lời này của Chu Thanh Lăng nói thật là có chút không khách khí, chẳng lẽ ông nội của cô ấy muốn gặp cô, cô liền nhất định phải đi sao? Tuy rằng, ông nội của cô ấy là trưởng bối, nhưng dùng giọng điệu này để nói thật sự tốt sao? Hoặc là nói, ông nội của cô ấy là một nhân vật ghê gớm gì? Kỷ Nghênh Hạ giương mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Chu Thanh Lăng, thấy trong đáy mắt của cô ấy có sự chột dạ cùng hâm mộ, tuy rằng cô cảm thấy nghi hoặc nhưng cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nếu ông nội của cô ấy muốn gặp cô, cô liền đi gặp thôi, chẳng lẽ cô còn sợ hay sao?
Nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ gật đầu, trong lòng Chu Thanh Lăng nhẹ nhàng thở ra. Giờ phút này cô ấy cũng không muốn nói ra thân phận của ông nội mình để áp chế Kỷ Nghênh Hạ, để Nghênh Hạ đi gặp ông nội cô ấy. Đương nhiên Kỷ Nghênh Hạ có thể tự mình đồng ý đi là tốt nhất, Kỷ Nghênh Hạ có tài có bản lĩnh, tự tận đáy lòng Chu Thanh Lăng vẫn rất bội phục cô. Một cô gái có tài năng như vậy, không nên bị áp chế, cũng không nên bị uy hiếp.
Nhìn thấy Chu Thanh Lăng cùng Kỷ Nghênh Hạ cùng nhau trở về, thân hình lười biếng của Thẩm Yến Thanh thẳng lên, cô ấy híp mắt liếc mắt nhìn Thẩm Yến Thanh. Thẩm Yến Thanh cảm thấy mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, trong nháy mắt cơ thể liền cứng đờ. Chu Thanh Lăng cứng đờ cái cổ nghiêng người quay lại nhìn Thẩm Yến Thanh, thấy cô ấy đã thu hồi ánh mắt của mình, Chu Thanh Lăng nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc Thẩm Yến Thanh này có lai lịch như thế nào, tại sao ánh mắt của cô ấy lại đáng sợ như vậy chứ?
Kỷ Nghênh Hạ nhận thấy được ánh mắt rất là có uy thế của Thẩm Yến Thanh, trong lòng cô vừa buồn cười, đồng thời cô cũng cảm nhận được sự ấm áp nhàn nhạt từ sự che chở của bạn mình thấm vào tận trái tim.
Triệu Viện Viện ngồi vào ghế của mình, vỗ vỗ cánh tay Kỷ Nghênh Hạ, nhỏ giọng nói:
- “Tuy rằng trên người Yến Thanh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cậu ấy sẽ cố gắng hết sức bảo vệ những người bạn thật sự được cậu ấy công nhận.”
Dường như nghĩ đến cái gì đó, biểu tình trên mặt Triệu Viện Viện có chút hoảng hốt.
Kỷ Nghênh Hạ như có điều suy nghĩ nhìn Triệu Viện Viện một cái, cô mím môi, sau một lúc lâu cô mới trầm giọng nói:
- “Yên tâm đi, tôi sẽ không phụ một tấm chân tình của cô ấy.”
Cô hiểu tâm tư của Triệu Viện Viện, cô và Thẩm Yến Thanh mới quen biết được có hai tháng, so sánh với Triệu Viện Viện, thời gian xác thật rất ít. Triệu Viên viện lo lắng cô lợi dụng Thẩm Yến Thanh, điều này thực bình thường. Nhưng có chút duyên phận, có chút tình nghĩa, lại không phải thời gian nhiều hay ít tới quyết định, khi nhìn vừa mắt thì trong nháy mắt là có thể trở thành người bạn tâm đầu ý hợp; nếu như xem không vừa mắt, cho dù quen biết nhau cả một đời, cũng không nhất định sẽ trở thành người bạn tâm giao thật sự.
Triệu Viện Viện biết rằng Kỷ Nghênh Hạ hiểu lời nói của mình, nhìn sự nghiêm túc trong đáy mắt cô ấy, bỗng nhiên Triệu Viện Viện cảm thấy bản thân mình lấy lòng tiểu nhân, cô ngượng ngùng nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, cô đừng để ở trong lòng, tính tình của Yến Thanh thẳng thắn, đã nhiều năm như vậy cũng không thấy cậu ấy kết bạn với ai... Cho nên...”
Nói xong lời cuối cùng, Triệu Viện Viện cũng không biết mình đang nói cái gì, sự điềm tĩnh của Kỷ Nghênh Hạ so sánh ra thì tư tưởng của cô ấy lại nhỏ hẹp không chịu nổi, nhưng cô ấy là thực sự lo lắng cho Yến Thanh...
Kỷ Nghênh Hạ cũng không có tức giận, Triệu Viện Viện đối với cô đề phòng, nhưng là bởi vì lo lắng cho bạn của mình mà thôi, loại tình cảm này rất chân thành tha thiết, ánh mắt của Kỷ Nghênh Hạ nghiêm túc nhìn về phía Triệu Viện Viện:
- “Tôi hiểu được tâm tình của cô, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Trên mặt Triệu Viện Viện lộ ra một nụ cười rạng rỡ, cô ấy triệt để tán đồng Kỷ Nghênh Hạ, trong lòng cô gái này cũng không có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy. Cô ấy cùng Yến Thanh lui tới là thiệt tình, là thản nhiên, Triệu Viện Viện nghiêm túc nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, sau này cô cũng là bạn của Triệu Viện Viện tôi.”
- “Nghĩ đến có lẽ là chữ viết của tôi quá tốt, ngay cả ông của cô cũng muốn cất giữ!”
Nghe vậy, Chu Thanh Lăng nghiêm túc nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, sắc mặt nghiêm túc nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, cô không cần phải tự coi thường mình, ông nội của tôi chính là vì chữ viết của cô viết quá tốt, cho nên khi nhìn thấy bộ chữ viết kia của cô thì ông ấy liền muốn để giữ nó, không phải vậy tại sao ông ấy muốn lấy đi chữ của cô?”
Kỷ Nghênh Hạ giật mình, cô không ngờ lớp trưởng lại khá thành thật, cô hỏi cô ấy:
- “Ông nội của cô, ông ấy......”
Đối với một người trưởng bối thích chữ vueets của cô mà nói, cô thật sự nói không nên lời bất kì một lời phê bình nào.
Chu Thanh Lăng ngắt lời cô, ánh mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ một cách phức tạp, nói:
- “Giữa trưa đến giờ ăn cơm trưa, tôi tới tìm cô, ông nội của tôi muốn gặp cô!”
Mặc dù cô ấy rất phẫn nộ vì ông nội của cô ấy đã lấy đi các tác phẩm của Kỷ Nghênh Hạ. Nhưng Kỷ Nghênh Hạ được ông nội cô ấy coi trọng, lại cũng khiến cho cô ấy hâm mộ, phải biết rằng mặc dù cô ấy đã rất nỗ lực như vậy, nhưng từ trước tới nay ông nội chưa từng khích lệ cô ấy lần nào.
Kỷ Nghênh Hạ nhíu mày, lời này của Chu Thanh Lăng nói thật là có chút không khách khí, chẳng lẽ ông nội của cô ấy muốn gặp cô, cô liền nhất định phải đi sao? Tuy rằng, ông nội của cô ấy là trưởng bối, nhưng dùng giọng điệu này để nói thật sự tốt sao? Hoặc là nói, ông nội của cô ấy là một nhân vật ghê gớm gì? Kỷ Nghênh Hạ giương mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Chu Thanh Lăng, thấy trong đáy mắt của cô ấy có sự chột dạ cùng hâm mộ, tuy rằng cô cảm thấy nghi hoặc nhưng cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Nếu ông nội của cô ấy muốn gặp cô, cô liền đi gặp thôi, chẳng lẽ cô còn sợ hay sao?
Nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ gật đầu, trong lòng Chu Thanh Lăng nhẹ nhàng thở ra. Giờ phút này cô ấy cũng không muốn nói ra thân phận của ông nội mình để áp chế Kỷ Nghênh Hạ, để Nghênh Hạ đi gặp ông nội cô ấy. Đương nhiên Kỷ Nghênh Hạ có thể tự mình đồng ý đi là tốt nhất, Kỷ Nghênh Hạ có tài có bản lĩnh, tự tận đáy lòng Chu Thanh Lăng vẫn rất bội phục cô. Một cô gái có tài năng như vậy, không nên bị áp chế, cũng không nên bị uy hiếp.
Nhìn thấy Chu Thanh Lăng cùng Kỷ Nghênh Hạ cùng nhau trở về, thân hình lười biếng của Thẩm Yến Thanh thẳng lên, cô ấy híp mắt liếc mắt nhìn Thẩm Yến Thanh. Thẩm Yến Thanh cảm thấy mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm, trong nháy mắt cơ thể liền cứng đờ. Chu Thanh Lăng cứng đờ cái cổ nghiêng người quay lại nhìn Thẩm Yến Thanh, thấy cô ấy đã thu hồi ánh mắt của mình, Chu Thanh Lăng nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc Thẩm Yến Thanh này có lai lịch như thế nào, tại sao ánh mắt của cô ấy lại đáng sợ như vậy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Nghênh Hạ nhận thấy được ánh mắt rất là có uy thế của Thẩm Yến Thanh, trong lòng cô vừa buồn cười, đồng thời cô cũng cảm nhận được sự ấm áp nhàn nhạt từ sự che chở của bạn mình thấm vào tận trái tim.
Triệu Viện Viện ngồi vào ghế của mình, vỗ vỗ cánh tay Kỷ Nghênh Hạ, nhỏ giọng nói:
- “Tuy rằng trên người Yến Thanh có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cậu ấy sẽ cố gắng hết sức bảo vệ những người bạn thật sự được cậu ấy công nhận.”
Dường như nghĩ đến cái gì đó, biểu tình trên mặt Triệu Viện Viện có chút hoảng hốt.
Kỷ Nghênh Hạ như có điều suy nghĩ nhìn Triệu Viện Viện một cái, cô mím môi, sau một lúc lâu cô mới trầm giọng nói:
- “Yên tâm đi, tôi sẽ không phụ một tấm chân tình của cô ấy.”
Cô hiểu tâm tư của Triệu Viện Viện, cô và Thẩm Yến Thanh mới quen biết được có hai tháng, so sánh với Triệu Viện Viện, thời gian xác thật rất ít. Triệu Viên viện lo lắng cô lợi dụng Thẩm Yến Thanh, điều này thực bình thường. Nhưng có chút duyên phận, có chút tình nghĩa, lại không phải thời gian nhiều hay ít tới quyết định, khi nhìn vừa mắt thì trong nháy mắt là có thể trở thành người bạn tâm đầu ý hợp; nếu như xem không vừa mắt, cho dù quen biết nhau cả một đời, cũng không nhất định sẽ trở thành người bạn tâm giao thật sự.
Triệu Viện Viện biết rằng Kỷ Nghênh Hạ hiểu lời nói của mình, nhìn sự nghiêm túc trong đáy mắt cô ấy, bỗng nhiên Triệu Viện Viện cảm thấy bản thân mình lấy lòng tiểu nhân, cô ngượng ngùng nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, cô đừng để ở trong lòng, tính tình của Yến Thanh thẳng thắn, đã nhiều năm như vậy cũng không thấy cậu ấy kết bạn với ai... Cho nên...”
Nói xong lời cuối cùng, Triệu Viện Viện cũng không biết mình đang nói cái gì, sự điềm tĩnh của Kỷ Nghênh Hạ so sánh ra thì tư tưởng của cô ấy lại nhỏ hẹp không chịu nổi, nhưng cô ấy là thực sự lo lắng cho Yến Thanh...
Kỷ Nghênh Hạ cũng không có tức giận, Triệu Viện Viện đối với cô đề phòng, nhưng là bởi vì lo lắng cho bạn của mình mà thôi, loại tình cảm này rất chân thành tha thiết, ánh mắt của Kỷ Nghênh Hạ nghiêm túc nhìn về phía Triệu Viện Viện:
- “Tôi hiểu được tâm tình của cô, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Trên mặt Triệu Viện Viện lộ ra một nụ cười rạng rỡ, cô ấy triệt để tán đồng Kỷ Nghênh Hạ, trong lòng cô gái này cũng không có nhiều mưu ma chước quỷ như vậy. Cô ấy cùng Yến Thanh lui tới là thiệt tình, là thản nhiên, Triệu Viện Viện nghiêm túc nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, sau này cô cũng là bạn của Triệu Viện Viện tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro