Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 777
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Kỷ Nghênh Hạ nhướng mày, nói:
- “Chúng ta không phải đã là bạn từ lâu rồi sao?”
Trên mặt Triệu Viện Viện khẽ giật mình, cô ấy bình tĩnh nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, bỗng nhiên cười, nụ cười kia mang theo sự thoải mái, không có thẹn thùng như ngày thường:
- “Đúng vậy, chúng ta đã là bạn đã lâu.”
Thẩm Yến Thanh nhìn hai người đang ở đó nói chuyện thần bí hề hề, cô ấy lười biếng hỏi:
- “Hai người đang nói chuyện thì thầm gì vậy?”
Kỷ Nghênh Hạ cùng Triệu Viện Viện đồng thời lắc đầu:
- “Không nói cái gì hết.”
Hai người đều không nói chuyện, cũng may Thẩm Yến Thanh cũng không hỏi thêm nữa, mà là nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.
Sau bữa trưa, Chu Thanh Lăng tới tìm Kỷ Nghênh Hạ. Sắc mặt Kỷ Nghênh Hạ bình thản liếc mắt nhìn cô ấy một cái, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng nói:
- “Đi thôi!”
Cô cũng không hỏi Chu Thanh Lăng ông nội của cô ấy ở đâu hay làm gì, mà là trực tiếp trầm mặc đi theo cô ấy.
Chu Thanh Lăng mang theo Kỷ Nghênh Hạ đi vào khuôn viên trường, rẽ qua vài khúc cua và đứng yên trước tòa nhà văn phòng của trường. Kỷ Nghênh Hạ cau mày, đây là nơi giáo viên làm việc, chẳng lẽ ông nội của Chu Thanh Lăng là giáo sư trong trường học sao?
Chu Thanh Lăng quay người lại, đưa mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, vẻ mặt của cô ấy dần trở nên nghiêm túc, nói:
- “Đi thôi!”
Hai người đi lên lầu, đứng ở trước cửa một văn phòng ở lầu hai, Kỷ Nghênh Hạ liếc mắt nhìn tấm bảng ở trước cửa văn phòng “phòng hiệu trưởng”!
Cô kinh ngạc nhướng mày nhưng không nói gì.
Chu Thanh Lăng không nhìn Kỷ Nghênh Hạ, cô ấy gõ nhẹ cửa, đợi cho đến khi bên trong truyền đến giọng nói “Tiến vào”, thì cô ấy mới đẩy cửa ra và đi vào.
Đầu tiên là Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy một ông cụ trạc tuổi ông ngoại của cô, đeo một cặp kính, tinh thần khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời có thần. Khi ông ấy nhìn thấy các cô tới, nhìn chằm chằm Kỷ Nghênh Hạ hỏi một câu:
- “Cháu chính là Kỷ Nghênh Hạ sao?”
Giọng nói kia mang theo chút hoài nghi.
Biết người nọ là hiệu trưởng trường học, sắc mặt Kỷ Nghênh Hạ nghiêm túc nói, nói:
- “Cháu là Kỷ Nghênh Hạ!”
Nói xong, cô hơi cụp mắt xuống, đứng thẳng tại chỗ và không nói gì nữa.
Nghe xong lời nói của cô, hiệu trưởng Chu xoa xoa mắt kính mà không nói lời nào, ông ấy nhìn lướt qua mấy chữ ở trên bàn, bỗng nhiên ông ấy vẫy tay ra hiệu Kỷ Nghênh Hạ đi qua. Kỷ Nghênh Hạ chậm rãi dời bước đến trước mặt ông ấyn, ngó thấy ở trên bàn là mấy cái chữ to mà cô đã viết ngày hôm qua sau khi tan học, đột nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ. Cô tự biết trình độ của mình như thế nào. Tuy rằng cha cô nói rằng chữ viết của cô tạm được, nhưng nếu thật sự so sánh với những người viết chữ tốt mà nói, vẫn là kém lắm, mấy chữ này chẳng qua là chiếm tiện nghi do cô có nội lực mà thôi.
Hiệu trưởng Chu thân là hiệu trưởng cảu một trường, chữ viết nhất định rất tốt, chữ của cô, ở trước mặt hiệu trưởng, thật là ở trước mặt Quan Công mà chơi đại đao mà.
Hiệu trưởng Chu không ngẩng đầu nhìn cô, mà vẫn tiếp tục nghiên cứu chữ viết trên bàn. Cảm giác được cô đến gần, ông trầm giọng nói:
- “Bên kia có giấy cùng bút, cháu lại viết mấy chữ cho ta xem.”
Kỷ Nghênh Hạ cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi tới bên cạnh cái bàn đã đặt giấy bút. Chu Thanh Lăng thấy vậy liền đi tới giúp cô trải giấy Tuyên Thành lên bàn, Kỷ Nghênh Hạ mím môi mỉm cười với cô ấy biểu thị cảm tạ. Chu Thanh Lăng nhìn về phía bút lông trên bàn, nhướng mày, ý bảo cô nhanh chóng viết đi.
Kỷ Nghênh Hạ hiểu ý, cầm bút lông chấm chấm mực nước, nghĩ nghĩ, cô vẫn là vận chuyển nội lực, cổ tay linh hoạt, như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát viết lên trên giấy ‘ phi đạm bạc vô lấy minh chí, phi yên lặng vô đến nỗi xa ’ (Dịch nghĩa: Không đạm bạc thì không tỏ rõ được chí hướng, không yên tĩnh thì không thể xây dựng được chí hướng cao xa. - Kết giao quyền thế, lợi ích khó mà lâu bền).
Sau khi viết xong, cô thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống, đứng thẳng người, lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào hiệu trưởng Chu đã đứng ở phía sau lưng cô, cô hơi hơi mặt đỏ, kêu lên:
- “Hiệu trưởng Chu!”
Hiệu trưởng Chu gật đầu, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt dán chặt vào hai dòng chữ mà cô viết. Qua mấy phút sau, ông ấy mới ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, khen:
- “Cháu thực không tồi.”
Kỷ Nghênh Hạ có chút thẹn thùng, người trong nhà thì biết chuyện nhà mình, tuy rằng chữ viết của cô có thể nhìn, nhưng muốn nói không tồi thì cô lại không dám thừa nhận, chỉ có thể thận trọng cười cười.
Chu Thanh Lăng hâm mộ liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, ông nội của cô ấy không thường khen ngợi người khác.
Khi hiệu trưởng Chu nhìn thấy thái độ khiêm tốn của Kỷ Nghênh Hạ thì càng thêm vừa lòng, sau đó ông lại nhìn hai dòng mà cô viết, ông ngồi trở lại bàn làm việc, hơi ngẩng đầu đưa mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, nói:
- “Trường học vừa mới nhập học không lâu, còn nhiều tài nguyên không được trang bị đầy đủ, hơn nữa các sinh viên có độ tuổi lớn nhỏ không đồng nhất, tư chất cũng khác nhau…… Có một tay viết chữ đẹp tương đương với thể diện của một người, nhưng nếu không thể tốt nghiệp đại học thì chữ kia cũng vẫn là thấy không được người…… Tối hôm qua, khi Chu Thanh Lăng đem về bộ chữ viết kia bị ta nhìn thấy, ta rất là kinh ngạc.”
- “Chúng ta không phải đã là bạn từ lâu rồi sao?”
Trên mặt Triệu Viện Viện khẽ giật mình, cô ấy bình tĩnh nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, bỗng nhiên cười, nụ cười kia mang theo sự thoải mái, không có thẹn thùng như ngày thường:
- “Đúng vậy, chúng ta đã là bạn đã lâu.”
Thẩm Yến Thanh nhìn hai người đang ở đó nói chuyện thần bí hề hề, cô ấy lười biếng hỏi:
- “Hai người đang nói chuyện thì thầm gì vậy?”
Kỷ Nghênh Hạ cùng Triệu Viện Viện đồng thời lắc đầu:
- “Không nói cái gì hết.”
Hai người đều không nói chuyện, cũng may Thẩm Yến Thanh cũng không hỏi thêm nữa, mà là nằm xuống bàn tiếp tục ngủ.
Sau bữa trưa, Chu Thanh Lăng tới tìm Kỷ Nghênh Hạ. Sắc mặt Kỷ Nghênh Hạ bình thản liếc mắt nhìn cô ấy một cái, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhẹ nhàng nói:
- “Đi thôi!”
Cô cũng không hỏi Chu Thanh Lăng ông nội của cô ấy ở đâu hay làm gì, mà là trực tiếp trầm mặc đi theo cô ấy.
Chu Thanh Lăng mang theo Kỷ Nghênh Hạ đi vào khuôn viên trường, rẽ qua vài khúc cua và đứng yên trước tòa nhà văn phòng của trường. Kỷ Nghênh Hạ cau mày, đây là nơi giáo viên làm việc, chẳng lẽ ông nội của Chu Thanh Lăng là giáo sư trong trường học sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Thanh Lăng quay người lại, đưa mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, vẻ mặt của cô ấy dần trở nên nghiêm túc, nói:
- “Đi thôi!”
Hai người đi lên lầu, đứng ở trước cửa một văn phòng ở lầu hai, Kỷ Nghênh Hạ liếc mắt nhìn tấm bảng ở trước cửa văn phòng “phòng hiệu trưởng”!
Cô kinh ngạc nhướng mày nhưng không nói gì.
Chu Thanh Lăng không nhìn Kỷ Nghênh Hạ, cô ấy gõ nhẹ cửa, đợi cho đến khi bên trong truyền đến giọng nói “Tiến vào”, thì cô ấy mới đẩy cửa ra và đi vào.
Đầu tiên là Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy một ông cụ trạc tuổi ông ngoại của cô, đeo một cặp kính, tinh thần khỏe mạnh, hai mắt sáng ngời có thần. Khi ông ấy nhìn thấy các cô tới, nhìn chằm chằm Kỷ Nghênh Hạ hỏi một câu:
- “Cháu chính là Kỷ Nghênh Hạ sao?”
Giọng nói kia mang theo chút hoài nghi.
Biết người nọ là hiệu trưởng trường học, sắc mặt Kỷ Nghênh Hạ nghiêm túc nói, nói:
- “Cháu là Kỷ Nghênh Hạ!”
Nói xong, cô hơi cụp mắt xuống, đứng thẳng tại chỗ và không nói gì nữa.
Nghe xong lời nói của cô, hiệu trưởng Chu xoa xoa mắt kính mà không nói lời nào, ông ấy nhìn lướt qua mấy chữ ở trên bàn, bỗng nhiên ông ấy vẫy tay ra hiệu Kỷ Nghênh Hạ đi qua. Kỷ Nghênh Hạ chậm rãi dời bước đến trước mặt ông ấyn, ngó thấy ở trên bàn là mấy cái chữ to mà cô đã viết ngày hôm qua sau khi tan học, đột nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ. Cô tự biết trình độ của mình như thế nào. Tuy rằng cha cô nói rằng chữ viết của cô tạm được, nhưng nếu thật sự so sánh với những người viết chữ tốt mà nói, vẫn là kém lắm, mấy chữ này chẳng qua là chiếm tiện nghi do cô có nội lực mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiệu trưởng Chu thân là hiệu trưởng cảu một trường, chữ viết nhất định rất tốt, chữ của cô, ở trước mặt hiệu trưởng, thật là ở trước mặt Quan Công mà chơi đại đao mà.
Hiệu trưởng Chu không ngẩng đầu nhìn cô, mà vẫn tiếp tục nghiên cứu chữ viết trên bàn. Cảm giác được cô đến gần, ông trầm giọng nói:
- “Bên kia có giấy cùng bút, cháu lại viết mấy chữ cho ta xem.”
Kỷ Nghênh Hạ cũng không nghĩ nhiều, xoay người đi tới bên cạnh cái bàn đã đặt giấy bút. Chu Thanh Lăng thấy vậy liền đi tới giúp cô trải giấy Tuyên Thành lên bàn, Kỷ Nghênh Hạ mím môi mỉm cười với cô ấy biểu thị cảm tạ. Chu Thanh Lăng nhìn về phía bút lông trên bàn, nhướng mày, ý bảo cô nhanh chóng viết đi.
Kỷ Nghênh Hạ hiểu ý, cầm bút lông chấm chấm mực nước, nghĩ nghĩ, cô vẫn là vận chuyển nội lực, cổ tay linh hoạt, như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát viết lên trên giấy ‘ phi đạm bạc vô lấy minh chí, phi yên lặng vô đến nỗi xa ’ (Dịch nghĩa: Không đạm bạc thì không tỏ rõ được chí hướng, không yên tĩnh thì không thể xây dựng được chí hướng cao xa. - Kết giao quyền thế, lợi ích khó mà lâu bền).
Sau khi viết xong, cô thở phào nhẹ nhõm, đặt bút xuống, đứng thẳng người, lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào hiệu trưởng Chu đã đứng ở phía sau lưng cô, cô hơi hơi mặt đỏ, kêu lên:
- “Hiệu trưởng Chu!”
Hiệu trưởng Chu gật đầu, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt dán chặt vào hai dòng chữ mà cô viết. Qua mấy phút sau, ông ấy mới ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ, khen:
- “Cháu thực không tồi.”
Kỷ Nghênh Hạ có chút thẹn thùng, người trong nhà thì biết chuyện nhà mình, tuy rằng chữ viết của cô có thể nhìn, nhưng muốn nói không tồi thì cô lại không dám thừa nhận, chỉ có thể thận trọng cười cười.
Chu Thanh Lăng hâm mộ liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, ông nội của cô ấy không thường khen ngợi người khác.
Khi hiệu trưởng Chu nhìn thấy thái độ khiêm tốn của Kỷ Nghênh Hạ thì càng thêm vừa lòng, sau đó ông lại nhìn hai dòng mà cô viết, ông ngồi trở lại bàn làm việc, hơi ngẩng đầu đưa mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, nói:
- “Trường học vừa mới nhập học không lâu, còn nhiều tài nguyên không được trang bị đầy đủ, hơn nữa các sinh viên có độ tuổi lớn nhỏ không đồng nhất, tư chất cũng khác nhau…… Có một tay viết chữ đẹp tương đương với thể diện của một người, nhưng nếu không thể tốt nghiệp đại học thì chữ kia cũng vẫn là thấy không được người…… Tối hôm qua, khi Chu Thanh Lăng đem về bộ chữ viết kia bị ta nhìn thấy, ta rất là kinh ngạc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro