Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Chương 779

Trời xanh lam lam

2024-10-03 20:47:05

Hiệu trưởng Chu cười tủm tỉm, gật gật đầu, làm sao còn có sự nghiêm túc như mới nãy đâu?

- “Ta tin tưởng cháu.”

Mặc dù chỉ gặp qua người học sinh này một lần, nhưng hiệu trưởng Chu nhìn người vẫn rất chuẩn xác, biết cô là một người học sinh có trách nhiệm. Nếu không có tận mắt nhìn thấy được Kỷ Nghênh Hạ, có lẽ ông sẽ không chỉ bằng một bộ chữ đã để cho Kỷ Nghênh Hạ dạy thư pháp cho các học sinh. Hiện tại đã thấy người, ông mới xác định được suy nghĩ trong lòng mình.

Kỷ Nghênh Hạ một mình đi ra khỏi văn phòng của hiệu trưởng Chu, vẫn có chút khó tin. Chỉ cảm thấy sự nghiệp ở trường của mình càng ngày càng thần kỳ, thế nhưng mình sắp làm giáo viên?

Chu Thanh Lăng chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng tắp trước bàn làm việc của hiệu trưởng Chu, cô ấy mím chặt miệngc, cúi đầu xuống, một bộ dáng chuẩn bị nghe giáo huấn.

Hiệu trưởng Chu “hừ” một tiếng, nhìn Chu Thanh lăng một cái, hỏi:

- “Cháu có cảm giác gì?”

Chu Thanh Lăng mím môi, không nói chuyện.

Hiệu trưởng Chu đột nhiên cao giọng:

- “Nói chuyện!”

Chu Thanh Lăng gục bả vai xuống, không tình nguyện nói:

- “Đã chịu đả kích.”

Hiệu trưởng Chu thấy cháu gái còn biết hổ thẹn, lửa giận trong lòng liền tiêu tán, hỏi:

- “Tới trường học là để làm gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- “Học tập!”

Hiệu trưởng Chu trừng mắt liếc nhìn cháu gái mình một cái:

- “Nếu là tới để học tập, mấy ngày nay cãi cọ ồn ào chính là đang làm cái gì đây?”

Trong mắt Chu Thanh Lăng hiện lên một tia không phục.

- “Học sinh tới trường học là để học tập, từng ngày làm những chuyện dư thừa đó là muốn làm cái gì chứ? Người ta có thể làm thơ, có thể viết chữ đẹp, đây là một loại bản lĩnh. Cháu không cần quan tâm người ta viết tốt hay là không tốt, cho dù người ta viết không tốt nhưng người ta vẫn sẵn sàng viết, như vậy đã mạnh hơn cháu rồi… Các cháu tranh luận lâu như vậy, đã làm được bài thơ nào không, cho dù là viết không hay, cũng lấy tới cho ta nhìn xem sao?”

Hiệu trưởng Chu nhìn thấy trong đáy mắt của Chu Thanh Lăng hiện lên sự chột dạ, ông còn có cái gì không hiểu nữa chứ.

- “Cả ngày chỉ nghĩ đến việc tranh cường háo thắng, muốn so sánh với người ta mà viết cũng không viết ra được, các cháu dựa vào cái gì so sánh với người ta? Bất kể chuyên ngành của Tôn Trường Sơn là gì, bất kể anh ta cao điệu hoặc là điệu thấp, người ta có thể viết, dám viết, chỉ riêng điểm này thôi là các cháu đã kém hơn người ta rồi.”

Hiệu trưởng Chu lạnh lùng nói.

Đầu của Chu Thanh Lăng gần như rơi xuống đất rồi, ông nội của cô ấy nói đúng, ngày hôm qua bọn họ đã thảo luận cả một ngày, lại không có ai có thể đề bút viết xuống một bài thơ, chỉ có Kỷ Nghênh Hạ - người mà ngày thường bọn họ coi thường – đã viết ra một bộ chữ. Bọn họ còn có cái gì để mà kiêu ngạo, để mà tự hào a?

Hiệu trưởng Chu nghiêm khắc nhìn về phía Chu Thanh Lăng, nói:

- “Kỷ Nghênh Hạ sắp dạy thư pháp, sau này cháu cũng đi theo cô ấy học thư pháp đi, cố gắng luyện một tay viết chữ kia của cháu một chút, nhìn xem chữ mà người ta viết, rồi nhìn nhìn lại chữ của cháu viết, sau này đi ra ngoài đừng nói là cháu gái của ta.”

Ông không cảm thấy những đứa trẻ không thể có sự kiêu ngạo của mình, nhưng ngươi kiêu ngạo thì có thể, nhưng ngươi phải có bản lĩnh a! Không có bản lĩnh mà còn kiêu ngạo, đó gọi là gì, đó gọi tự phụ.

Chu Thanh Lăng nghe thấy ông nội của mình nói như vậy, để cho chô ấy đi theo Kỷ Nghênh Hạ học thư pháp, cô ấy có chút không tình nguyện. Tuy rằng chữ viết của Kỷ Nghênh Hạ rất tốt, nhưng những mặt khác của cô ấy chưa chắc là tốt, để cho cô ấy làm học sinh của Kỷ Nghênh Hạ, cô ấy cảm thấy Kỷ Nghênh Hạ còn chưa đủ tư cách. Cô ấy nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- “Ông nội, ông không dạy cháu được sao?”

Hiệu trưởng Chu lạnh lùng nhìn cháu gái mình một cái, khẳng định nói:

- “Không thể!”

Chu Thanh Lăng uể oải đi ra từ văn phòng của hiệu trưởng Chú, ông nội của cô ấy có bao nhiêu cố chấp, cô ấy không phải là ngày đầu tiên biết. Trước kia khi anh trai của cô ấy bị ông nội sửa trị, cô ấy còn ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa, không nghĩ tới khi sự cố chấp này dùng đến trên người cô ấy, lại khiến cho người khác khó có thể tiếp thu như vậy. Nghĩ đến việc phải làm học sinh của Kỷ Nghênh Hạ, cô ấy liền khó chịu không thôi.

Kỷ Nghênh Hạ trở lại phòng học, Thẩm Yến Thanh tò mò hỏi cô:

- “Kỷ Nghênh Hạ, Chu Thanh Lăng tìm cậu có chuyện gì?”

Kỷ Nghênh Hạ liếc mắt nhìn cô ấy một cái, kể cho cô ấy nghe chuyện vừa xảy ra trong phòng hiệu trưởng Chu. Cô cũng không sợ các học sinh trong lớp biết việc này, dù sao cô cũng sẽ dạy các bạn học sinh thư pháp, đến lúc đó bọn họ nên biết vẫn là sẽ biết.

Triệu Viện Viện ở bên cạnh nghe thấy những lời nói của cô, cô ấy mở to đôi mắt, giơ ngón tay cái lên và khen ngợi:

- “Kỷ Nghênh Hạ, cậu quá trâu bò.”

Thẩm Yến Thanh lại nhíu nhíu mày, nói:

- “Không phải cậu không muốn phiền toái hay sao?”

Kỷ Nghênh Hạ cười khổ, nếu hiệu trưởng Chu đã tìm cô nói chuyện, cô không đáp ứng nhất định không được, huống chi ông ấy vì trấn an cô mà đã đưa ra một điều kiện mê người như vậy, cô nói:

- “Không có cách nào, chuyện đã tới nước này rồi, cho dù không muốn đi dạy thư pháp cũng không được, nhưng mà sau chuyện này, sau này tôi sẽ không làm chuyện nổi bật nữa.”

Thẩm Yến Thanh trấn an vỗ vỗ bả vai của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Số ký tự: 0