Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 780
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Chu Thanh Lăng trở lại phòng học, khi nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ thì ánh mắt cô ấy đều là mang theo oán niệm. Kỷ Nghênh Hạ bị cô ấy nhìn đến sởn tóc gáy, cô sờ sờ cánh tay và nhìn cô ấy không hiểu vì sao. Chu Thanh Lăng cũng cảm thấy ánh mắt của mình quái dị, không được tự nhiên thu hồi tầm mắt, trở lại chỗ ngồi, rầu rĩ nằm bò ở trên bàn.
Từ khi Chu Thanh Lăng đi vào phòng học, Thẩm Yến Thanh liền nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhìn thấy rõ nét mặt và động tác của cô ấy, cho đến khi cô ấy nằm bò lên bàn, Thẩm Yến Thanh khịt mũi nói:
- “Ngược lại thì tôi cũng không nghĩ tới ông nội của Chu Thanh Lăng là hiệu trưởng trường học của chúng ta. Nhưng mà, nếu là cháu gái của hiệu trưởng, Chu Thanh Lăng ở trong trường học kiêu ngạo như vậy thì cũng là có thể nói thông được, có một người ông làm hiệu trưởng chính là không giống nhau…… Tại sao bây giờ cô ấy lại giống như trái cà ướp muối vậy? Chẳng lẽ bị ông nội của cô ấy dạy dỗ rồi?”
Kỷ Nghênh Hạ buồn cười nhìn Thẩm Yến Thanh một cái. Chu Thanh Lăng học tập tương đối chăm chỉ, lại là lớp trưởng của lớp, mà Thẩm Yến Thanh là sinh viên tiêu biểu cho không yêu thích học tập trong lớp. Cho nên bị Chu Thanh Lăng nói vài lần, tuy rằng ngoài miệng Thẩm Yến Thanh không nói gì, nhưng trong lòng lại rất là chướng mắt Chu Thanh Lăng, cảm thấy Chu Thanh Lăng quản quá rộng.
- “Chu Thanh Lăng là lớp trưởng, có một số việc thì cô ấy có thể quản một chút. Hơn nữa, cô ấy cũng không ỷ vào ông nội của mình là hiệu trưởng mà làm ra chuyện ỷ thế hiếp người. Khai giảng lâu như vậy, nếu không phải hôm nay cô ấy mang tôi đi gặp hiệu trưởng Chu, ai có thể biết ông nội của cô ấy là hiệu trưởng chứ?”
Kỷ Nghênh Hạ phân tích một cách khách quan, nói.
Thẩm Yến Thanh “chậc” một tiếng, không nói chuyện.
Mặc dù lớp thư pháp sẽ được dạy ở trường, nhưng hiệu trưởng Chu vừa mới đề nghị, muốn sắp xếp được là cần phải có thời gian. Cho nên Kỷ Nghênh Hạ cũng không quá lo lắng, đến lúc đó chỉ cần có phòng học cùng học sinh, cô trực tiếp đi dạy là được.
Nhưng trước khi lên lớp, cô nhớ lại cách mà các vị tiên sinh trước kia cha cô đã mời đến để dạy cô luyện chữ như thế nào, sau đó sửa sang lại một số đồ dùng cần thiết cho việc học thư pháp cần thiết ra, đợi cho đến khi đi dạy học cần dùng.
Khi về đến nhà, cô đem chuyện này nói cho ông ngoại nghe, ông ngoại Hạ vui mừng nói:
- “Nếu trường học của cháu đã tín nhiệm cháu như vậy, cháu hãy dạy thật tốt, đừng phụ sự tín nhiệm của trường học đối với cháu.”
Tuy rằng ông rất kinh ngạc cháu gái mình có thể viết chữ tốt như vậy, nhưng con bé chính là cháu gái của ông, ông ngoại Hạ cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ coi là con bé có thiên phú tốt.
Kỷ Nghênh Hạ thận trọng gật gật đầu.
Hai ngày sau, hiệu trưởng Chu nói cho Kỷ Nghênh Hạ biết phòng học đã sắp xếp xong, các sinh viên nguyện ý học thư pháp cũng tuyển sinh được mười mấy người, bảo cô có thể bắt đầu dạy học, đồng thời hỏi cô lớp học được sắp xếp như thế nào?
Để học thư pháp, chỉ cần nắm vững những điều cơ bản, chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân tự luyện, cho nên cô dự định là mỗi tuần dạy hai tiết là được.
Chờ đến khi Kỷ Nghênh Hạ thật sự bắt đầu đi dạy học, thì cô mới phát hiện ra rằng mười mấy bạn học này không có nền tảng về thư pháp, một số người trong số họ có tư thế sai khi cầm bút. Khi cô nhìn thấy Chu Thanh Lăng ngồi ở phía sau cùng, cơ thể cô chần chờ một chút, sau đó thấy tư thế cầm bút của cô ấy rất chính xác và thuần thục, lại còn viết một dòng chữ trên giấy, cô liền biết cô ấy biết viết chữ to.
Cô đi lên phía trước, liếc mắt nhìn chữ viết của cô ấy, nhíu mày nói:
- “Chữ viết của cô căn bản không cần đến lớp thư pháp, những người như bọn họ đều là chưa nhập môn, cô đi học cũng là lãng phí thời gian.”
Tay cầm bút của Chu Thanh Lăng khựng lại, trong lòng thầm nghĩ, cô cho rằng tôi muốn đến sao? Nếu không phải ông nội bắt cô ấy tới, cô mới không thèm đến đâu.
Kỷ Nghênh Hạ thấy cô ấy không nói chuyện, cũng không để ý, bắt đầu dạy bọn họ.
Sau khi tan học, Chu Thanh Lăng đuổi theo phía sau Kỷ Nghênh Hạ, xấu hổ nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, cô có thể nói với ông nội của tôi một tiếng hay không, nói tôi tạm thời không cần tham gia lớp học của cô?”
Kỷ Nghênh Hạ quay đầu lại, nhìn cô ấy một cái, nói:
- “Cô thực sự không cần phải đến lớp thư pháp, cô chỉ cần luyện tập nhiều hơn sau khi tan học thì tốt rồi.”
Nghe vậy, trong mắt Chu Thanh Lăng hiện lên một nụ cười thoải mái, cô ấy ôm chặt cuốn sách vào lòng:
- “Ông nội biết tình huống của tôi, hơn nữa có thể ông ấy cũng biết tình hình của các học sinh trong lớp thư pháp. Nhưng ông ấy vẫn để cho tôi đi theo cô học thư pháp, tôi, tôi thật sự không hiểu ông ấy.”
Kỷ Nghênh Hạ thầm nghĩ, đó là ông nội của cô, cô đều không hiểu, tôi thì càng không hiểu.
Từ khi Chu Thanh Lăng đi vào phòng học, Thẩm Yến Thanh liền nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhìn thấy rõ nét mặt và động tác của cô ấy, cho đến khi cô ấy nằm bò lên bàn, Thẩm Yến Thanh khịt mũi nói:
- “Ngược lại thì tôi cũng không nghĩ tới ông nội của Chu Thanh Lăng là hiệu trưởng trường học của chúng ta. Nhưng mà, nếu là cháu gái của hiệu trưởng, Chu Thanh Lăng ở trong trường học kiêu ngạo như vậy thì cũng là có thể nói thông được, có một người ông làm hiệu trưởng chính là không giống nhau…… Tại sao bây giờ cô ấy lại giống như trái cà ướp muối vậy? Chẳng lẽ bị ông nội của cô ấy dạy dỗ rồi?”
Kỷ Nghênh Hạ buồn cười nhìn Thẩm Yến Thanh một cái. Chu Thanh Lăng học tập tương đối chăm chỉ, lại là lớp trưởng của lớp, mà Thẩm Yến Thanh là sinh viên tiêu biểu cho không yêu thích học tập trong lớp. Cho nên bị Chu Thanh Lăng nói vài lần, tuy rằng ngoài miệng Thẩm Yến Thanh không nói gì, nhưng trong lòng lại rất là chướng mắt Chu Thanh Lăng, cảm thấy Chu Thanh Lăng quản quá rộng.
- “Chu Thanh Lăng là lớp trưởng, có một số việc thì cô ấy có thể quản một chút. Hơn nữa, cô ấy cũng không ỷ vào ông nội của mình là hiệu trưởng mà làm ra chuyện ỷ thế hiếp người. Khai giảng lâu như vậy, nếu không phải hôm nay cô ấy mang tôi đi gặp hiệu trưởng Chu, ai có thể biết ông nội của cô ấy là hiệu trưởng chứ?”
Kỷ Nghênh Hạ phân tích một cách khách quan, nói.
Thẩm Yến Thanh “chậc” một tiếng, không nói chuyện.
Mặc dù lớp thư pháp sẽ được dạy ở trường, nhưng hiệu trưởng Chu vừa mới đề nghị, muốn sắp xếp được là cần phải có thời gian. Cho nên Kỷ Nghênh Hạ cũng không quá lo lắng, đến lúc đó chỉ cần có phòng học cùng học sinh, cô trực tiếp đi dạy là được.
Nhưng trước khi lên lớp, cô nhớ lại cách mà các vị tiên sinh trước kia cha cô đã mời đến để dạy cô luyện chữ như thế nào, sau đó sửa sang lại một số đồ dùng cần thiết cho việc học thư pháp cần thiết ra, đợi cho đến khi đi dạy học cần dùng.
Khi về đến nhà, cô đem chuyện này nói cho ông ngoại nghe, ông ngoại Hạ vui mừng nói:
- “Nếu trường học của cháu đã tín nhiệm cháu như vậy, cháu hãy dạy thật tốt, đừng phụ sự tín nhiệm của trường học đối với cháu.”
Tuy rằng ông rất kinh ngạc cháu gái mình có thể viết chữ tốt như vậy, nhưng con bé chính là cháu gái của ông, ông ngoại Hạ cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ coi là con bé có thiên phú tốt.
Kỷ Nghênh Hạ thận trọng gật gật đầu.
Hai ngày sau, hiệu trưởng Chu nói cho Kỷ Nghênh Hạ biết phòng học đã sắp xếp xong, các sinh viên nguyện ý học thư pháp cũng tuyển sinh được mười mấy người, bảo cô có thể bắt đầu dạy học, đồng thời hỏi cô lớp học được sắp xếp như thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để học thư pháp, chỉ cần nắm vững những điều cơ bản, chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân tự luyện, cho nên cô dự định là mỗi tuần dạy hai tiết là được.
Chờ đến khi Kỷ Nghênh Hạ thật sự bắt đầu đi dạy học, thì cô mới phát hiện ra rằng mười mấy bạn học này không có nền tảng về thư pháp, một số người trong số họ có tư thế sai khi cầm bút. Khi cô nhìn thấy Chu Thanh Lăng ngồi ở phía sau cùng, cơ thể cô chần chờ một chút, sau đó thấy tư thế cầm bút của cô ấy rất chính xác và thuần thục, lại còn viết một dòng chữ trên giấy, cô liền biết cô ấy biết viết chữ to.
Cô đi lên phía trước, liếc mắt nhìn chữ viết của cô ấy, nhíu mày nói:
- “Chữ viết của cô căn bản không cần đến lớp thư pháp, những người như bọn họ đều là chưa nhập môn, cô đi học cũng là lãng phí thời gian.”
Tay cầm bút của Chu Thanh Lăng khựng lại, trong lòng thầm nghĩ, cô cho rằng tôi muốn đến sao? Nếu không phải ông nội bắt cô ấy tới, cô mới không thèm đến đâu.
Kỷ Nghênh Hạ thấy cô ấy không nói chuyện, cũng không để ý, bắt đầu dạy bọn họ.
Sau khi tan học, Chu Thanh Lăng đuổi theo phía sau Kỷ Nghênh Hạ, xấu hổ nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, cô có thể nói với ông nội của tôi một tiếng hay không, nói tôi tạm thời không cần tham gia lớp học của cô?”
Kỷ Nghênh Hạ quay đầu lại, nhìn cô ấy một cái, nói:
- “Cô thực sự không cần phải đến lớp thư pháp, cô chỉ cần luyện tập nhiều hơn sau khi tan học thì tốt rồi.”
Nghe vậy, trong mắt Chu Thanh Lăng hiện lên một nụ cười thoải mái, cô ấy ôm chặt cuốn sách vào lòng:
- “Ông nội biết tình huống của tôi, hơn nữa có thể ông ấy cũng biết tình hình của các học sinh trong lớp thư pháp. Nhưng ông ấy vẫn để cho tôi đi theo cô học thư pháp, tôi, tôi thật sự không hiểu ông ấy.”
Kỷ Nghênh Hạ thầm nghĩ, đó là ông nội của cô, cô đều không hiểu, tôi thì càng không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro