Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 781
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Chu Thanh Lăng không nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ nói, cô ấy ấp úng hỏi:
- “Côi có thể, để nghị với ông nội của tôi, liền nói, liền nói tôi không cần đi theo cô học tập thư pháp, có được hay không?”
Ý cười trong mắt Kỷ Nghênh Hạ chợt lóe lên, cô không chút suy nghĩ mà buột miệng nói:
- “Không thể, đây là chuyện của hai ông cháu các người, tuy rằng tôi dạy thư pháp ở đây, nhưng tôi vẫn là học sinh, làm sao tôi có thể đối nghịch với hiệu trưởng được chứ?”
Lúc trước Chu Thanh Lăng thực sự rất kiêu ngạo, Thẩm Yến Thanh đã bị cô ấy mắng vài lần, cô thân là bạn của Thẩm Yến Thanh, đương nhiên là phải giúp cô ấy báo thù một chút.
Tuy rằng mối thù này, dưới cái nhìn của cô, hoàn toàn là Chu Thanh Lăng được lợi, dù sao cô dạy những kỹ xảo khi viết chữ chính là khác biệt với hiện tại. Nhưng khi nhìn thấy nội tâm rối rắm của Chu Thanh Lăng, cô lại rất cao hứng thưởng thức sự rối rắm cùng ảo não trên mặt cô ấy.
Chu Thanh Lăng thất vọng nhìn bóng lưng của Kỷ Nghênh Hạ đi xa, cô ấy dậm chân một cái, xoay người rời đi.
Lại đến thứ bảy, Diệp Cẩm Trình lái xe đến trường Đại học Sư phạm, anh xuống xe và đi đến lớp của Kỷ Nghênh Hạ.
Giáo sư đang giảng bài, Thẩm Yến Thanh đang nhàm chán nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc quân trang từ bên ngoài đi tới, người đàn ông này với khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt đen nhánh và thâm thúy, thần sắc nhàn nhạt, đôi môi mím chặt, khí thế trên người rất mạnh, ngay cả anh trai cô ấy cũng có thể không bì kịp.
Thẩm Yến Thanh nhướng mày, người đàn ông này là ai?
Diệp Cẩm Trình đi đến cửa lớp của Kỷ Nghênh Hạ, nhìn thấy bọn họ vẫn còn đang học, anh lẳng lặng đứng ở ngoài cửa một lát, đôi mắt lơ đãng quét vào trong phòng học. Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô bé mà anh ngày đêm tơ tưởng, cô ấy đang cúi đầu, dường như đang nghiêm túc ghi chép, hoàn toàn không chú ý đến việc anh đã đến. Ý cười trong đáy mắt của anh chợt lóe lên, nhưng một cô gái bên cạnh dường như đã thấy anh, anh cũng không để ý, xoay người đi đến cái cây lớn bên cạnh đợi cô.
Thẩm Yến Thanh nhìn thấy người đàn ông mà cô ấy cho là khí thế rất mạnh này đang đứng ở cửa lớp của bọn họ, giống như đang đợi ai đó. Cô ây cười thích thú, dùng tay chọt chọt Triệu Viện Viện, Triệu Viện Viện ngơ ngác nhìn về phía cô ấy, cô ấy chỉ chỉ cửa. Triệu Viện Viện theo tay cô ấy nhìn về phía cửa lớp nhưng không thấy gì.
Triệu Viện Viện trợn tròn mắt nhìn Thẩm Yến Thanh, nói:
- “Cậu muốn tôi nhìn cái gì?”
Thẩm Yến Thanh cắt ngang:
- “Người ta đi qua một bên rồi.”
Triệu Viện Viện không thèm để ý “nga” một tiếng, quay đầu lại tiếp tục nghe giáo viên giảng bài.
Sau khi tan học, các sinh viên nối đuôi nhau từ trong phòng học đi ra, nhìn thấy Diệp Cẩm Trình đứng dưới gốc cây lớn trước cửa, tất cả đều dừng lại, tò mò nhìn xung quanh.
Kỷ Nghênh Hạ thu dọn sách vở xong, xách cặp sách đi tới, nói:
- “Thẩm Yến Thanh, Triệu Viện Viện, chúng ta đi?”
Thẩm Yến Thanh đã sớm thu dọn sách vở xong, đang đứng ở bên cạnh chờ hai người, nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ nói như vậy, liền nói:
- “Đi thôi!”
Triệu Viện Ciện cũng “ai” một tiếng, nói:
- “Đi thôi.”
Khi ba người họ ra khỏi phòng học, trong lòng Kỷ Nghênh Hạ hình như có cảm giác, đôi mắt nhìn về phía cái cây lớn trước cửa phòng học, Diệp Cẩm Trình đang đứng ở dưới tàng cây, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía cô. Ánh mắt Kỷ Nghênh Hạ sáng lên, cô đi vài bước đến trước mặt anh:
- “Cẩm Trình, sao anh lại tới đây?”
Diệp Cẩm Trình từ trong tay cô nhận lấy túi xách, xách ở trong tay, chậm rãi mở miệng, giọng nói từ tính dễ nghe:
- “Tới đón em!”
Nghênh Hạ cười nhìn anh, nhưng không nói chuyện.
Thẩm Yến Thanh nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ đang đi về phía người đàn ông mà cô ấy cảm thấy rằng rất có khí thế, còn sửng sốt một lúc. Chờ đến khi cô ấy nhìn thấy niềm vui hiếm có trên khuôn mặt của Kỷ Nghênh Hạ, trong lòng cô ấy đã có suy đoán, cô ấy trao đổi ánh mắt với Triệu Viện Viện, đi đến trước mặt hai người, cô ấy trêu ghẹo hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, vị này chính là ai a, tại sao không giới thiệu cho chúng tôi biết một chút?”
Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy giọng nói của Thẩm Yến Thanh, cô quay đầu lại, cười nói:
- “Vị này chính là Diệp Cẩm Trình, là người yêu cảu tôi, Cẩm trình, hai vị này là bạn tốt của em, Thẩm Yến Thanh cùng Triệu Viện Viện.”
Khi Diệp Cẩm Trình nghe thấy cô vợ nhỏ nói đến hai chữ ‘bạn tốt’, anh nghĩ đến cô vợ nhỏ từ trước tới nay không có bạn thân gì, anh đưa mắt nhìn hai người bọn họ, ôn hòa nói:
- “Xin chaod, Hạ Hạ ở trong trường học, phiền toái hai người hãy chăm sóc giúp tôi.”
Thẩm Yến Thanh nhìn thấy vừa mới nãy Diệp Cẩm Trình vẫn là một gương mặt lãnh đạm và uy nghiêm, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ thì biểu tình trên mặt anh ấy đã trở nên ấm áp đến mức có thể làm tan băng trong nháy mắt, cô ấy tấm tắc hai tiếng, nói:
- “Xin chào!”
- “Côi có thể, để nghị với ông nội của tôi, liền nói, liền nói tôi không cần đi theo cô học tập thư pháp, có được hay không?”
Ý cười trong mắt Kỷ Nghênh Hạ chợt lóe lên, cô không chút suy nghĩ mà buột miệng nói:
- “Không thể, đây là chuyện của hai ông cháu các người, tuy rằng tôi dạy thư pháp ở đây, nhưng tôi vẫn là học sinh, làm sao tôi có thể đối nghịch với hiệu trưởng được chứ?”
Lúc trước Chu Thanh Lăng thực sự rất kiêu ngạo, Thẩm Yến Thanh đã bị cô ấy mắng vài lần, cô thân là bạn của Thẩm Yến Thanh, đương nhiên là phải giúp cô ấy báo thù một chút.
Tuy rằng mối thù này, dưới cái nhìn của cô, hoàn toàn là Chu Thanh Lăng được lợi, dù sao cô dạy những kỹ xảo khi viết chữ chính là khác biệt với hiện tại. Nhưng khi nhìn thấy nội tâm rối rắm của Chu Thanh Lăng, cô lại rất cao hứng thưởng thức sự rối rắm cùng ảo não trên mặt cô ấy.
Chu Thanh Lăng thất vọng nhìn bóng lưng của Kỷ Nghênh Hạ đi xa, cô ấy dậm chân một cái, xoay người rời đi.
Lại đến thứ bảy, Diệp Cẩm Trình lái xe đến trường Đại học Sư phạm, anh xuống xe và đi đến lớp của Kỷ Nghênh Hạ.
Giáo sư đang giảng bài, Thẩm Yến Thanh đang nhàm chán nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc quân trang từ bên ngoài đi tới, người đàn ông này với khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt đen nhánh và thâm thúy, thần sắc nhàn nhạt, đôi môi mím chặt, khí thế trên người rất mạnh, ngay cả anh trai cô ấy cũng có thể không bì kịp.
Thẩm Yến Thanh nhướng mày, người đàn ông này là ai?
Diệp Cẩm Trình đi đến cửa lớp của Kỷ Nghênh Hạ, nhìn thấy bọn họ vẫn còn đang học, anh lẳng lặng đứng ở ngoài cửa một lát, đôi mắt lơ đãng quét vào trong phòng học. Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô bé mà anh ngày đêm tơ tưởng, cô ấy đang cúi đầu, dường như đang nghiêm túc ghi chép, hoàn toàn không chú ý đến việc anh đã đến. Ý cười trong đáy mắt của anh chợt lóe lên, nhưng một cô gái bên cạnh dường như đã thấy anh, anh cũng không để ý, xoay người đi đến cái cây lớn bên cạnh đợi cô.
Thẩm Yến Thanh nhìn thấy người đàn ông mà cô ấy cho là khí thế rất mạnh này đang đứng ở cửa lớp của bọn họ, giống như đang đợi ai đó. Cô ây cười thích thú, dùng tay chọt chọt Triệu Viện Viện, Triệu Viện Viện ngơ ngác nhìn về phía cô ấy, cô ấy chỉ chỉ cửa. Triệu Viện Viện theo tay cô ấy nhìn về phía cửa lớp nhưng không thấy gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Viện Viện trợn tròn mắt nhìn Thẩm Yến Thanh, nói:
- “Cậu muốn tôi nhìn cái gì?”
Thẩm Yến Thanh cắt ngang:
- “Người ta đi qua một bên rồi.”
Triệu Viện Viện không thèm để ý “nga” một tiếng, quay đầu lại tiếp tục nghe giáo viên giảng bài.
Sau khi tan học, các sinh viên nối đuôi nhau từ trong phòng học đi ra, nhìn thấy Diệp Cẩm Trình đứng dưới gốc cây lớn trước cửa, tất cả đều dừng lại, tò mò nhìn xung quanh.
Kỷ Nghênh Hạ thu dọn sách vở xong, xách cặp sách đi tới, nói:
- “Thẩm Yến Thanh, Triệu Viện Viện, chúng ta đi?”
Thẩm Yến Thanh đã sớm thu dọn sách vở xong, đang đứng ở bên cạnh chờ hai người, nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ nói như vậy, liền nói:
- “Đi thôi!”
Triệu Viện Ciện cũng “ai” một tiếng, nói:
- “Đi thôi.”
Khi ba người họ ra khỏi phòng học, trong lòng Kỷ Nghênh Hạ hình như có cảm giác, đôi mắt nhìn về phía cái cây lớn trước cửa phòng học, Diệp Cẩm Trình đang đứng ở dưới tàng cây, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía cô. Ánh mắt Kỷ Nghênh Hạ sáng lên, cô đi vài bước đến trước mặt anh:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Cẩm Trình, sao anh lại tới đây?”
Diệp Cẩm Trình từ trong tay cô nhận lấy túi xách, xách ở trong tay, chậm rãi mở miệng, giọng nói từ tính dễ nghe:
- “Tới đón em!”
Nghênh Hạ cười nhìn anh, nhưng không nói chuyện.
Thẩm Yến Thanh nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ đang đi về phía người đàn ông mà cô ấy cảm thấy rằng rất có khí thế, còn sửng sốt một lúc. Chờ đến khi cô ấy nhìn thấy niềm vui hiếm có trên khuôn mặt của Kỷ Nghênh Hạ, trong lòng cô ấy đã có suy đoán, cô ấy trao đổi ánh mắt với Triệu Viện Viện, đi đến trước mặt hai người, cô ấy trêu ghẹo hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, vị này chính là ai a, tại sao không giới thiệu cho chúng tôi biết một chút?”
Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy giọng nói của Thẩm Yến Thanh, cô quay đầu lại, cười nói:
- “Vị này chính là Diệp Cẩm Trình, là người yêu cảu tôi, Cẩm trình, hai vị này là bạn tốt của em, Thẩm Yến Thanh cùng Triệu Viện Viện.”
Khi Diệp Cẩm Trình nghe thấy cô vợ nhỏ nói đến hai chữ ‘bạn tốt’, anh nghĩ đến cô vợ nhỏ từ trước tới nay không có bạn thân gì, anh đưa mắt nhìn hai người bọn họ, ôn hòa nói:
- “Xin chaod, Hạ Hạ ở trong trường học, phiền toái hai người hãy chăm sóc giúp tôi.”
Thẩm Yến Thanh nhìn thấy vừa mới nãy Diệp Cẩm Trình vẫn là một gương mặt lãnh đạm và uy nghiêm, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ thì biểu tình trên mặt anh ấy đã trở nên ấm áp đến mức có thể làm tan băng trong nháy mắt, cô ấy tấm tắc hai tiếng, nói:
- “Xin chào!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro