Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 783
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Diệp Cẩm Trình không nói gì nhìn cô một cái, thở dài nói:
- “Dạy thì cũng đã dạy rồi, anh còn có thể nói cái gì đây?”
Kỷ Nghênh Hạ khẽ cười cười.
Ngay khi Diệp Cẩm Trình cùng Kỷ Nghênh Hạ lái xe trở về nhà, Dương Thành Minh liền tìm lại đây, nói cho bọn họ biểt, ông ta đã tìm được nhà ở, dự định chuyển ra ngoài vào cuối tuần.
Kỷ Nghênh Hạ đã sớm nghe ông ngoại nói đến việc nhà họ Dương sắp chuyển ra ngoài sống, cho nên cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cô nhướng đôi lông mày xinh đẹp, cười hỏi:
- “Có cần giúp chuyển đồ không?”
Cho dù bọn họ dọn ra ngoài, Dương Thành Minh cũng không muốn xa cách với Kỷ Nghênh Hạ và những người khác. Nếu bọn họ nguyện ý hỗ trợ chuyển nhà đương nhiên là tốt nhất, đây cũng là một loại biểu hiện của thân thích, chuyện gì cũng không cho bọn họ hỗ trợ, quá khách sáo thì ngược lại cảm thấy xa cách.
Nghĩ như vậy, trên khuôn mặt ngăm đen của ông ta hiện lên niềm vui, nhìn ông cũng có vẻ hàm hậu hơn so với bình thường, liên tục nói ba chữ ‘ muốn ’.
Gương mặt già nua của ông ngoại Hạ lộ ra thần sắc vừa lòng, Thành Minh là con nuôi của ông, Hạ Hạ ở Bắc Kinh không có người nhà mẹ đẻ, còn nhà họ Kỷ ở tỉnh N, không kéo chân sau con bé thì xem như là tốt rồi, làm sao có thể trợ giúp cho con bé cái gì? Con dâu nuôi của ông tuy rằng có chút tâm tư nhỏ, nhưng chỉ cần Thành Minh áp chế được cô ta, ông liền không lo lắng. Như vậy Hạ Hạ cũng có thể có người thân ở Bắc Kinh mà lui tới.
Mấy người đang đang nói chuyện ở trong sân, Tiểu Mộ Thừa vừa mới ngủ dậy, từ trong nhà đi ra thấy cha mẹ đã về,, cậu bé lắc lắc đôi chân ngắn và nhỏ chạy đến bên cạnh mẹ của mình, khóc hề hề chỉ vào bà nội nói:
- “Đánh... Đánh...”
Lưu Chí Mai đuổi theo phía sau thằng bé, sợ thằng bé bị vướng ngã, nghe thấy nó nói như vậy, trên khuôn mặt được bảo dưỡng thật tốt của bà lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, nói:
- “Nhìn xem đi, vật nhỏ này đang cáo trạng với mẹ của nó đâu, nói ta đánh nó.”
Kỷ Nghênh Hạ bế Tiểu Mộ Thừa lên, Tiểu Mộ Thừa còn đang bĩu môi, nhu nhu nói:
- “Bà nội... Đánh...”
Nói xong, nước mắt trong khóe mắt muốn rơi lại không rơi.
Kỷ Nghênh Hạ buồn cười không thôi, hỏi:
- “Vì cái gì bà nội lại đánh con? Có phải con không nghe lời hay không?”
Tiểu Mộ Thừa bĩu môi, nằm trên vai mẹ, không nói nữa.
Lưu Chí Mai liếc mắt nhìn Tiểu Mộ Thừa, vừa buồn cười vừa tức giận, nói:
- “Không chú ý một cái, thì thằng bé liền bò tới trên ghế rồi với một chiếc kéo trong tay, làm cho ta hết hồn, ta liền tóm lấy tay nhỏ của nó vỗ nhẹ nhẹ một cái, dọa dọa nó, nó thật là một nhóc cáo trạng nhỏ tinh quái, còn nhỏ như vậy đã biết cáo trạng rồi.”
Tiểu Mộ Thừa nghe thấy bà nội lại nói đến mình, cậu bé lén liếc nhìn bà một cái, nhìn thấy bà nội đang nhìn mình, cậu bé lại vội vàng nằm xuống vai mẹ để trốn.
Diệp Cẩm Trình thấy vậy, ôm thằng bé từ trong lòng ngực của Kỷ Nghênh Hạ ra, trầm giọng nói:
- “Con trai mà nũng nịu như vậy thì giống cái dạng gì chứ?”
Tiểu Mộ Thừa lập tức bĩu môi, dáng vẻ muốn khóc mà không dám khóc.
Từ trước đến nay ông ngoại Hạ vẫn luôn yêu thương và cưng chiều Tiểu Mộ Thừa, nhìn thấy Diệp Cẩm Trình đang đen mặt giáo huấn Tiểu Mộ Thừa, ông lập tức đau lòng, ông cũng không thèm nói chuyện với Dương Thừa Minh, liền đi tới dỗ dành:
- “Thừa Thừa, tới ông cố ôm một cái......”
Tiểu Mộ Thừa nhìn thấy ông cố tới, nước mắt lập tức chảy ra, thò tay liền muốn ông cố ôm. Ông ngoại Hạ ôm Tiểu Mộ Thừa vào trong lòng ngực, vỗ nhẹ vào lưng thằng bé, hòa ái nói:
- “Ông cố ôm Thừa Thừa đi ra ngoài chơi...”
Diệp Cẩm Trình nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nói thầm:
- “Tiểu tử này!”
Kỷ Nghênh Hạ trừng anh một cái:
- “Thằng bé vừa mới nãy rõ ràng đã sắp khóc, anh còn mắng thằng bé.”
Diệp Cẩm Trình “hừ” một tiếng:
- “Một đứa con trai thì không thể nuông chiều.”
Đôi mắt phượng của Kỷ Nghênh Hạ trừng mắt nhìn liếc anh một cái:
- “Thằng bé còn chưa đến hai tuổi, anh không cảm thấy nói những chuyện đó còn quá sớm hay sao?”
Diệp Cẩm Trình nhìn cô vợ nhỏ cho dù là khi trừng người khác cũng quyến rũ như vậy, anh đi vài bước đến trước mặt cô, nghiêm trang nói:
- “Giáo dục con cái nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, mặc kệ là lớn bao nhiêu đều không thể nuông chiều, vạn nhất dưỡng thành thói quen thì muốn sửa cũng không sửa được.”
Kỷ Nghênh Hạ liếc nhìn anh không nói nên lời, xách theo cặp xách đi vào phòng.
Đến buổi tối, Lưu Chí Mai ôm Tiểu Mộ Thừa lên trên giường của bà đi ngủ. Diệp Cẩm Trình đã một tuần không gặp vợ mình, ôm cô hung hăng dây dưa, thẳng cho đến khi làm cho người mệt đến mở mắt không ra được mới buông tha cho cô.
- “Dạy thì cũng đã dạy rồi, anh còn có thể nói cái gì đây?”
Kỷ Nghênh Hạ khẽ cười cười.
Ngay khi Diệp Cẩm Trình cùng Kỷ Nghênh Hạ lái xe trở về nhà, Dương Thành Minh liền tìm lại đây, nói cho bọn họ biểt, ông ta đã tìm được nhà ở, dự định chuyển ra ngoài vào cuối tuần.
Kỷ Nghênh Hạ đã sớm nghe ông ngoại nói đến việc nhà họ Dương sắp chuyển ra ngoài sống, cho nên cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cô nhướng đôi lông mày xinh đẹp, cười hỏi:
- “Có cần giúp chuyển đồ không?”
Cho dù bọn họ dọn ra ngoài, Dương Thành Minh cũng không muốn xa cách với Kỷ Nghênh Hạ và những người khác. Nếu bọn họ nguyện ý hỗ trợ chuyển nhà đương nhiên là tốt nhất, đây cũng là một loại biểu hiện của thân thích, chuyện gì cũng không cho bọn họ hỗ trợ, quá khách sáo thì ngược lại cảm thấy xa cách.
Nghĩ như vậy, trên khuôn mặt ngăm đen của ông ta hiện lên niềm vui, nhìn ông cũng có vẻ hàm hậu hơn so với bình thường, liên tục nói ba chữ ‘ muốn ’.
Gương mặt già nua của ông ngoại Hạ lộ ra thần sắc vừa lòng, Thành Minh là con nuôi của ông, Hạ Hạ ở Bắc Kinh không có người nhà mẹ đẻ, còn nhà họ Kỷ ở tỉnh N, không kéo chân sau con bé thì xem như là tốt rồi, làm sao có thể trợ giúp cho con bé cái gì? Con dâu nuôi của ông tuy rằng có chút tâm tư nhỏ, nhưng chỉ cần Thành Minh áp chế được cô ta, ông liền không lo lắng. Như vậy Hạ Hạ cũng có thể có người thân ở Bắc Kinh mà lui tới.
Mấy người đang đang nói chuyện ở trong sân, Tiểu Mộ Thừa vừa mới ngủ dậy, từ trong nhà đi ra thấy cha mẹ đã về,, cậu bé lắc lắc đôi chân ngắn và nhỏ chạy đến bên cạnh mẹ của mình, khóc hề hề chỉ vào bà nội nói:
- “Đánh... Đánh...”
Lưu Chí Mai đuổi theo phía sau thằng bé, sợ thằng bé bị vướng ngã, nghe thấy nó nói như vậy, trên khuôn mặt được bảo dưỡng thật tốt của bà lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, nói:
- “Nhìn xem đi, vật nhỏ này đang cáo trạng với mẹ của nó đâu, nói ta đánh nó.”
Kỷ Nghênh Hạ bế Tiểu Mộ Thừa lên, Tiểu Mộ Thừa còn đang bĩu môi, nhu nhu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Bà nội... Đánh...”
Nói xong, nước mắt trong khóe mắt muốn rơi lại không rơi.
Kỷ Nghênh Hạ buồn cười không thôi, hỏi:
- “Vì cái gì bà nội lại đánh con? Có phải con không nghe lời hay không?”
Tiểu Mộ Thừa bĩu môi, nằm trên vai mẹ, không nói nữa.
Lưu Chí Mai liếc mắt nhìn Tiểu Mộ Thừa, vừa buồn cười vừa tức giận, nói:
- “Không chú ý một cái, thì thằng bé liền bò tới trên ghế rồi với một chiếc kéo trong tay, làm cho ta hết hồn, ta liền tóm lấy tay nhỏ của nó vỗ nhẹ nhẹ một cái, dọa dọa nó, nó thật là một nhóc cáo trạng nhỏ tinh quái, còn nhỏ như vậy đã biết cáo trạng rồi.”
Tiểu Mộ Thừa nghe thấy bà nội lại nói đến mình, cậu bé lén liếc nhìn bà một cái, nhìn thấy bà nội đang nhìn mình, cậu bé lại vội vàng nằm xuống vai mẹ để trốn.
Diệp Cẩm Trình thấy vậy, ôm thằng bé từ trong lòng ngực của Kỷ Nghênh Hạ ra, trầm giọng nói:
- “Con trai mà nũng nịu như vậy thì giống cái dạng gì chứ?”
Tiểu Mộ Thừa lập tức bĩu môi, dáng vẻ muốn khóc mà không dám khóc.
Từ trước đến nay ông ngoại Hạ vẫn luôn yêu thương và cưng chiều Tiểu Mộ Thừa, nhìn thấy Diệp Cẩm Trình đang đen mặt giáo huấn Tiểu Mộ Thừa, ông lập tức đau lòng, ông cũng không thèm nói chuyện với Dương Thừa Minh, liền đi tới dỗ dành:
- “Thừa Thừa, tới ông cố ôm một cái......”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Mộ Thừa nhìn thấy ông cố tới, nước mắt lập tức chảy ra, thò tay liền muốn ông cố ôm. Ông ngoại Hạ ôm Tiểu Mộ Thừa vào trong lòng ngực, vỗ nhẹ vào lưng thằng bé, hòa ái nói:
- “Ông cố ôm Thừa Thừa đi ra ngoài chơi...”
Diệp Cẩm Trình nhìn bóng dáng hai người đã đi xa, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nói thầm:
- “Tiểu tử này!”
Kỷ Nghênh Hạ trừng anh một cái:
- “Thằng bé vừa mới nãy rõ ràng đã sắp khóc, anh còn mắng thằng bé.”
Diệp Cẩm Trình “hừ” một tiếng:
- “Một đứa con trai thì không thể nuông chiều.”
Đôi mắt phượng của Kỷ Nghênh Hạ trừng mắt nhìn liếc anh một cái:
- “Thằng bé còn chưa đến hai tuổi, anh không cảm thấy nói những chuyện đó còn quá sớm hay sao?”
Diệp Cẩm Trình nhìn cô vợ nhỏ cho dù là khi trừng người khác cũng quyến rũ như vậy, anh đi vài bước đến trước mặt cô, nghiêm trang nói:
- “Giáo dục con cái nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, mặc kệ là lớn bao nhiêu đều không thể nuông chiều, vạn nhất dưỡng thành thói quen thì muốn sửa cũng không sửa được.”
Kỷ Nghênh Hạ liếc nhìn anh không nói nên lời, xách theo cặp xách đi vào phòng.
Đến buổi tối, Lưu Chí Mai ôm Tiểu Mộ Thừa lên trên giường của bà đi ngủ. Diệp Cẩm Trình đã một tuần không gặp vợ mình, ôm cô hung hăng dây dưa, thẳng cho đến khi làm cho người mệt đến mở mắt không ra được mới buông tha cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro