Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 784
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Sau bữa sáng ngày hôm sau, cả nhà Dương Thành Minh bắt đầu chuyển nhà, Lưu Chí Mai đến giúp thu dọn đồ đạc. Trong lòng Lý Lệ Quyên có chút không được tự nhiên, trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài. Bà ta đã sống ở đây lâu như vậy, trong nhà cái gì cũng có đầy đủ, làm sao bà ta cam lòng dọn đi a? Hơn nữa, ở đây không cần trả tiền thuê nhà.
Bây giờ gia đình họ đã xám xịt dọn đi, đương nhiên hai từ “xám xịt” này, là tự thân bà ta cảm thấy như vậy. Đặc biệt Lưu Chí Mai thế nhưng còn lại đây giúp thu dọn đồ đạc, bà ta cẩm thấy giống như là tới giám sát bọn họ chuyển nhà vậy. Trong lòng bà ta liền càng không dễ chịu, ảo não nghĩ, chuyển nhà liền chuyển nhà, tại sao Dương Thành Minh còn gọi người nhà họ Diệp tới hỗ trợ a? Làm giống như đang đuổi bọn họ đi vậy.
Dương Cương cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, căn nhà này tuy rằng là của người ta, nhưng người ngoài cũng không biết, mỗi lần hắn ta từ bên ngoài đi vào cổng lớn, nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người đó, trong lòng hắn ta liền dâng lên một cảm giác tự đắc khó hiểu. Hiện tại nhà bọn họ phải dọn đi rồi, hơn nữa căn phòng thuê được cũng ở gần đây, điều này không phải rõ ràng nói cho người ta biết, căn nhà này không phải là của nhà bọn họ sao? Tuy rằng, căn nhà này xác thật không phải là của nhà bọn họ, nhưng miễn là họ sống trong đó, làm sao những người khác sẽ biết chứ?
Dương Tiểu Liên liếc nhìn vài lần vào sân, đưa mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, chần chờ hỏi:
- “Nghênh Hạ, Diệp Cẩm Hào, anh ấy...”
Kỷ Nghênh Hạ kinh ngạc nhướng mày nhìn về phía Dương Tiểu Liên:
- “Cẩm Hào tuần này không về.”
Cô có chút xem không hiểu Dương Tiểu Liên, cô gái này từ khi đi học liền trở nên tự tin và hào phóng hơn. Nhưng trái tim ái mộ Cẩm Hào tâm lại dường như không thay đổi, lá gan cũng trở nên lớn hơn không ít, hiện tại thế nhưng còn dám hỏi thẳng tình huống của Cẩm Hào, chẳng lẽ cô ấy không định từ bỏ Cẩm Hào sao?
Dương Tiểu Liên cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, cô ấy muốn quên đi Diệp Cẩm Hào, cũng nỗ lực thuyết phục bản thân quên Diệp Cẩm Hào đi, nhưng cô ấy không thể quên được. Tuy rằng bản thân cô ấy từng ngày ở trường học đọc sách, bản thân cô ấy càng ngày càng tự tin lên, cô ấy nhìn những thiếu niên ngây ngô, non nớt trong trường học, nghĩ lại đến Diệp Cẩm Hào càng ngày càng chững chạc, cô ấy lại càng không thể quên được Cẩm Hào. Điều này liền giống như một cái nút thắt, có lẽ sau này khi Diệp Cẩm Hào kết hôn sinh con, nút thắt này mới có thể cởi bỏ được đi? Cô ấy nghĩ như vậy.
Dương Thành Minh cũng không biết tâm tư của vợ con mình, ông ta nhìn đồ đạc chất lên xe, vui mừng nghĩ, từ hôm nay trở đi, bọn họ cũng phải độc lập sống qua ngày. Mặc kệ sống tốt hay không, đều dựa vào chính mình, dù cuộc sống có tồi tệ thì ông ta cũng cảm thấy thỏa mãn. Ít nhất ông ta cũng tự tay mình xây dựng được mái ấm cho vợ con.
Tuy rằng nhà này là nhà thuê nhưng ông ta tin tưởng, bọn họ sẽ không vĩnh viễn thuê nhà, sẽ có một ngày bọn họ có một ngôi nhà của riêng mình ở thành phố này.
Sau khi tiễn nhà họ Dương đi, Kỷ Nghênh Hạ cùng Lưu Chí Mai đi thu dọn một lần mấy gian phòng trong căn nhà mà gia đình nhà họ Dương đã ở kia. Mới vừa thu dọn xong đi ra, Kỷ Nghênh Xuân đã hấp tấp xách theo một bao đồ đến đây.
- “Mệt chết tôi! Kỷ Nghênh Hạ, nhanh lên, cầm đồ trong tay tôi đi.”
Kỷ Nghênh Xuân vừa mới tới, liền thở phì phò nói.
Kỷ Nghênh Hạ bước tới và nhận lấy những thứ trong tay cô ta, buồn cười hỏi:
- “Sao cô lại tới đây?”
Kỷ Nghênh Xuân phất phất tay, tức giận nói:
- “Đừng nói nữa, tôi tới đây để trốn người, má ơi, Hàn Dương này công phu quấn người quá lợi hại, tôi đành chịu thua!”
Kỷ Nghênh Hạ tò mò hỏi:
- “Chuyện gì vậy?”
Cô biết người đàn ông tên Hàn Dương này dường như đang theo đuổi Kỷ Nghênh Xuân, làm sao lại khiến cô ta bị dọa tàn nhẫn như vậy?
Đời này Kỷ Nghênh Xuân liền không có dự định gả chồng. Mấy ngày hôm trước Hàn Dương đã thổ lộ với cô ta, cô ta đã từ chối anh ta ngay tại chỗ. Nhưng từ sau khi anh ta thổ lộ xong, giống như đã mở ra được cái chốt nào đó, trở nên không hề kiêng kỵ, mỗi ngày quấn lấy cô ta, quấn lấy đến mức cô ta không thể nhịn được nữa, liền đem chuyện cô ta đã ly hôn nói cho anh ta biết. Ai ngờ anh ta căn bản là không để ở trong lòng, thế nhưng vẫn còn tới quấn lấy cô ta, cô ta thật sự không có cách nào, cô ta liền nói cho anh ta biết, cô ta không thể sinh con, giữa bọn họ là không có khả năng.
Ai ngờ, người nọ nghe được những lời này, ngược lại còn nói với cô ta, chuyện này càng có không quan hệ gì. Dù sao nhà anh ta không có ai khác, trong nhà chỉ có một cháu trai nhỏ, cháu trai nhỏ còn nhỏ, đem cháu trai thành con trai là được rồi.
Cô ta trợn trắng mắt, nói cho anh ta biết, cô ta căn bản không muốn kết hôn, cũng không thích anh ta, bảo anh ta không cần quấn lấy mình. Người nọ dường như nản lòng trước những lời nói của cô ta, Kỷ Nghênh Xuân thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ, cuối tuần này cô ta muốn ra ngoài đi dạo, không ngờ Hàn Dương lại dẫn cháu trai nhỏ đi đến trường học, còn bảo cháu trai nhỏ kêu cô ta là Thím, khiến cô ta sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Kỷ Nghênh Xuân bất đắc dĩ cảm thán:
- “Quả thực giống như một con đỉa vậy, hút người liền không bỏ.”
Bây giờ gia đình họ đã xám xịt dọn đi, đương nhiên hai từ “xám xịt” này, là tự thân bà ta cảm thấy như vậy. Đặc biệt Lưu Chí Mai thế nhưng còn lại đây giúp thu dọn đồ đạc, bà ta cẩm thấy giống như là tới giám sát bọn họ chuyển nhà vậy. Trong lòng bà ta liền càng không dễ chịu, ảo não nghĩ, chuyển nhà liền chuyển nhà, tại sao Dương Thành Minh còn gọi người nhà họ Diệp tới hỗ trợ a? Làm giống như đang đuổi bọn họ đi vậy.
Dương Cương cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, căn nhà này tuy rằng là của người ta, nhưng người ngoài cũng không biết, mỗi lần hắn ta từ bên ngoài đi vào cổng lớn, nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người đó, trong lòng hắn ta liền dâng lên một cảm giác tự đắc khó hiểu. Hiện tại nhà bọn họ phải dọn đi rồi, hơn nữa căn phòng thuê được cũng ở gần đây, điều này không phải rõ ràng nói cho người ta biết, căn nhà này không phải là của nhà bọn họ sao? Tuy rằng, căn nhà này xác thật không phải là của nhà bọn họ, nhưng miễn là họ sống trong đó, làm sao những người khác sẽ biết chứ?
Dương Tiểu Liên liếc nhìn vài lần vào sân, đưa mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, chần chờ hỏi:
- “Nghênh Hạ, Diệp Cẩm Hào, anh ấy...”
Kỷ Nghênh Hạ kinh ngạc nhướng mày nhìn về phía Dương Tiểu Liên:
- “Cẩm Hào tuần này không về.”
Cô có chút xem không hiểu Dương Tiểu Liên, cô gái này từ khi đi học liền trở nên tự tin và hào phóng hơn. Nhưng trái tim ái mộ Cẩm Hào tâm lại dường như không thay đổi, lá gan cũng trở nên lớn hơn không ít, hiện tại thế nhưng còn dám hỏi thẳng tình huống của Cẩm Hào, chẳng lẽ cô ấy không định từ bỏ Cẩm Hào sao?
Dương Tiểu Liên cũng không biết trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, cô ấy muốn quên đi Diệp Cẩm Hào, cũng nỗ lực thuyết phục bản thân quên Diệp Cẩm Hào đi, nhưng cô ấy không thể quên được. Tuy rằng bản thân cô ấy từng ngày ở trường học đọc sách, bản thân cô ấy càng ngày càng tự tin lên, cô ấy nhìn những thiếu niên ngây ngô, non nớt trong trường học, nghĩ lại đến Diệp Cẩm Hào càng ngày càng chững chạc, cô ấy lại càng không thể quên được Cẩm Hào. Điều này liền giống như một cái nút thắt, có lẽ sau này khi Diệp Cẩm Hào kết hôn sinh con, nút thắt này mới có thể cởi bỏ được đi? Cô ấy nghĩ như vậy.
Dương Thành Minh cũng không biết tâm tư của vợ con mình, ông ta nhìn đồ đạc chất lên xe, vui mừng nghĩ, từ hôm nay trở đi, bọn họ cũng phải độc lập sống qua ngày. Mặc kệ sống tốt hay không, đều dựa vào chính mình, dù cuộc sống có tồi tệ thì ông ta cũng cảm thấy thỏa mãn. Ít nhất ông ta cũng tự tay mình xây dựng được mái ấm cho vợ con.
Tuy rằng nhà này là nhà thuê nhưng ông ta tin tưởng, bọn họ sẽ không vĩnh viễn thuê nhà, sẽ có một ngày bọn họ có một ngôi nhà của riêng mình ở thành phố này.
Sau khi tiễn nhà họ Dương đi, Kỷ Nghênh Hạ cùng Lưu Chí Mai đi thu dọn một lần mấy gian phòng trong căn nhà mà gia đình nhà họ Dương đã ở kia. Mới vừa thu dọn xong đi ra, Kỷ Nghênh Xuân đã hấp tấp xách theo một bao đồ đến đây.
- “Mệt chết tôi! Kỷ Nghênh Hạ, nhanh lên, cầm đồ trong tay tôi đi.”
Kỷ Nghênh Xuân vừa mới tới, liền thở phì phò nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Nghênh Hạ bước tới và nhận lấy những thứ trong tay cô ta, buồn cười hỏi:
- “Sao cô lại tới đây?”
Kỷ Nghênh Xuân phất phất tay, tức giận nói:
- “Đừng nói nữa, tôi tới đây để trốn người, má ơi, Hàn Dương này công phu quấn người quá lợi hại, tôi đành chịu thua!”
Kỷ Nghênh Hạ tò mò hỏi:
- “Chuyện gì vậy?”
Cô biết người đàn ông tên Hàn Dương này dường như đang theo đuổi Kỷ Nghênh Xuân, làm sao lại khiến cô ta bị dọa tàn nhẫn như vậy?
Đời này Kỷ Nghênh Xuân liền không có dự định gả chồng. Mấy ngày hôm trước Hàn Dương đã thổ lộ với cô ta, cô ta đã từ chối anh ta ngay tại chỗ. Nhưng từ sau khi anh ta thổ lộ xong, giống như đã mở ra được cái chốt nào đó, trở nên không hề kiêng kỵ, mỗi ngày quấn lấy cô ta, quấn lấy đến mức cô ta không thể nhịn được nữa, liền đem chuyện cô ta đã ly hôn nói cho anh ta biết. Ai ngờ anh ta căn bản là không để ở trong lòng, thế nhưng vẫn còn tới quấn lấy cô ta, cô ta thật sự không có cách nào, cô ta liền nói cho anh ta biết, cô ta không thể sinh con, giữa bọn họ là không có khả năng.
Ai ngờ, người nọ nghe được những lời này, ngược lại còn nói với cô ta, chuyện này càng có không quan hệ gì. Dù sao nhà anh ta không có ai khác, trong nhà chỉ có một cháu trai nhỏ, cháu trai nhỏ còn nhỏ, đem cháu trai thành con trai là được rồi.
Cô ta trợn trắng mắt, nói cho anh ta biết, cô ta căn bản không muốn kết hôn, cũng không thích anh ta, bảo anh ta không cần quấn lấy mình. Người nọ dường như nản lòng trước những lời nói của cô ta, Kỷ Nghênh Xuân thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ, cuối tuần này cô ta muốn ra ngoài đi dạo, không ngờ Hàn Dương lại dẫn cháu trai nhỏ đi đến trường học, còn bảo cháu trai nhỏ kêu cô ta là Thím, khiến cô ta sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.
Kỷ Nghênh Xuân bất đắc dĩ cảm thán:
- “Quả thực giống như một con đỉa vậy, hút người liền không bỏ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro