Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 785
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Sau khi nghe những lời phàn nàn của Kỷ Nghênh Xuân, Kỷ Nghênh Hạ rất là dở khóc dở cười, nhưng mà trong lòng cô lại có hảo cảm đối với người sinh viên nam tên Hàn Dương, người này dưới tình huống nghe được chuyện của Kỷ Nghênh Xuân, mà vẫn còn nguyện ý thích cô ta, có thể thấy được lòng dạ của người này.
Tuy rằng phụ nữ có thể không nhất định phải kết hôn, nhưng có một người đàn ông, rốt cuộc vẫn là khác biệt, nếu người đàn ông này thật sự có thể thuyết phục được Kỷ Nghênh Xuân, biết đâu hai người sẽ có hạnh phúc trong tương lai?
Kỷ Nghênh Hạ không nói cho Kỷ Nghênh Xuân những gì cô đang nghĩ, tuy rằng hiện tại hai người ở chung rất hài hòa, nhưng còn chưa tới mức không có lời nào để nói. Hơn nữa, trong lòng Kỷ Nghênh Xuân có khúc mắc, một ngày khúc mắc này của cô ta chưa cởi bỏ được, thì Kỷ Nghênh Hạ cảm thấy có lẽ Kỷ Nghênh Xuân cũng sẽ một ngày không suy xét đến chuyện kết hôn.
Tương lai còn dài, nếu người sinh viên nam tên Hàn Dương kia là thiệt tình yêu thích Kỷ Nghênh Xuân, cô tin tưởng, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách theo đuổi được cô ta.
Kỷ Nghênh Xuân cùng Kỷ Nghênh Hạ nói chuyện một hồi, đôi mắt bắt đầu nhìn xung quanh khắp nơi, tìm nửa ngày vẫn không tìm được người, cô ta hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, Tiểu Thừa Thừa đâu rồi?”
Kỷ Nghênh Hạ dẫn Kỷ Nghênh Xuân đi vào trong sân, nói:
- “Cùng với ông cố của thằng bé đi ra ngoài chơi, mỗi ngày thằng bé không thể ngốc ở trong nhà, luôn muốn chạy ra bên ngoài đi chơi.”
Kỷ Nghênh Xuân “nga” một tiếng, hỏi:
- “Vừa mới nãy tôi nhìn thấy người nhà họ Dương dọn ra ngoài?”
Cô ta đã đến chỗ của Kỷ Nghênh Hạ nhiều lần, biết chuyện một nhà con nuôi của ông ngoại Kỷ Nghênh Hạ vẫn luôn sống ở trong nhà của Kỷ Nghênh Hạ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Nghênh Hạ không có biểu tình gì, giọng nói chậm rãi nói:
- “Bọn họ ở bên ngoài tìm được phòng ở rồi, tự nhiên dọn đi ra ngoài thôi. Bọn họ không thể ở chỗ này suốt.”
Kỷ Nghênh Xuân bĩu môi, nói:
- “Cũng chỉ có cô có lòng tốt để người ta ở không ở đây, nếu đổi thành tôi thì làm sao tôi có thể đòng ý để cho người khác ở tại địa bàn của tôi a!”
Không có quan hệ gì mà vẫn cho gia đình người ta sống ở trong nhà của mình, Kỷ Nghênh Hạ quá tốt tính!
Kỷ Nghênh Hạ khẽ nhếch môi, thản nhiên cười cười, kỳ thật cô cũng không thích nhà họ Dương ở nơi này, nhưng dù sao cũng là một nhà con nuôi của ông ngoại, cho nên cô cũng không muốn nhiều lời.
Kỷ Nghênh Xuân bắt gặp nụ cười trên miệng của Kỷ Nghênh Hạ, khinh thường khịt mũi và nói:
- “Nếu không thích thì trực tiếp để cho bọn họ dọn đi ra ngoài là được, hà tất vì lý do như vậy mà khiến cho bọn họ trắng trợn chiếm tiện nghi chứ? Cô chính là quá tốt tính.”
Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy Kỷ Nghênh Xuân nói như vậy, buồn cười lắc đầu, Kỷ Nghênh Xuân này mặc kệ khi nào đều là tính tình như thế này: muốn nói liền nói, muốn làm liền làm. Tuy rằng cô cũng hâm mộ tính tình như vậy, nhưng cô sẽ không biến tính tình của mình trở thành như vậy.
Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở:
- “Con người sống ở trên đời này, sao có thể mọi chuyện đều muốn làm gì thì làm chứ? Ông ngoại đã lớn tuổi, vì không khiến cho ông ngoại thương tâm, tôi cũng không thể làm như vậy, chú nuôi không phải là người không biết phân biệt giữa đúng và sai, chỉ cần cuộc sống của họ ổn định, bọn họ khẳng định sẽ dọn ra đi, ngươi xem, nhà bọn họ này không phải dọn ra đi?”
Kỷ Nghênh Xuân gật gật đầu, Kỷ Nghênh Hạ nói không phải là không có lý, cô ta kỳ quái liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, tôi phát hiện vận khí của cô tương đối tốt, hầu hết những người cô gặp đều là người tốt.”
Mà vận khí của cô ta lại quá kém, gần như là không gặp được người tốt gì, nên khi Hàn Dương theo đuổi cô ta, cô ta mới có thể khiếp đảm như vậy, sợ gặp phải một Uông Minh Hoa thứ hai.
Kỷ Nghênh Hạ cong cong môi, cô không phải là có vận khí tốt, mà là cô rất giỏi trong việc khám phá và quan sát lòng người mà thôi. Cô không nghĩ có được cái gì từ người khác, cho nên một khi gặp phải những người mang tính kế đối với cô, cô liền có thể rất nhanh phát hiện ra, do đó tránh xa bọn họ. Cho nên những người bên cạnh cô, tuy rằng có chút tâm tư nhỏ, nhưng ở trong phạm vi khống chế của cô.
Kỷ Nghênh Hạ đặt những thứ mà Kỷ Nghênh Xuân đã mua vào trong phòng, sau đó mang một ít trái cây ra đặt trên băng ghế đá trong sân:
- “Ăn chút trái cây đi! Tôi nhớ rõ cô rất thích ăn chuối.”
Nói xong, cô cầm một quả chuối đưa cho Kỷ Nghênh Xuân.
Kỷ Nghênh Xuân nhận lấy quả chuối mà trong lòng lại có chút hoảng hốt, cô ta nói một cách giễu cợt:
- “Tôi nhớ có một lần Tiểu cô đưa tới mấy quả chuối, là ba hay bốn quả tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ, chuối kia là Tiểu cô đưa tới cho ông bà nội ăn. Ông bà nội ăn một quả, còn dư lại liền cho chúng ta, cô cũng được chia nửa quả, lại bị tôi giật lấy ăn. Hiện tại nghĩ lại trước kia thật là quá không hiểu chuyện.”
Tuy rằng phụ nữ có thể không nhất định phải kết hôn, nhưng có một người đàn ông, rốt cuộc vẫn là khác biệt, nếu người đàn ông này thật sự có thể thuyết phục được Kỷ Nghênh Xuân, biết đâu hai người sẽ có hạnh phúc trong tương lai?
Kỷ Nghênh Hạ không nói cho Kỷ Nghênh Xuân những gì cô đang nghĩ, tuy rằng hiện tại hai người ở chung rất hài hòa, nhưng còn chưa tới mức không có lời nào để nói. Hơn nữa, trong lòng Kỷ Nghênh Xuân có khúc mắc, một ngày khúc mắc này của cô ta chưa cởi bỏ được, thì Kỷ Nghênh Hạ cảm thấy có lẽ Kỷ Nghênh Xuân cũng sẽ một ngày không suy xét đến chuyện kết hôn.
Tương lai còn dài, nếu người sinh viên nam tên Hàn Dương kia là thiệt tình yêu thích Kỷ Nghênh Xuân, cô tin tưởng, anh ta nhất định sẽ nghĩ cách theo đuổi được cô ta.
Kỷ Nghênh Xuân cùng Kỷ Nghênh Hạ nói chuyện một hồi, đôi mắt bắt đầu nhìn xung quanh khắp nơi, tìm nửa ngày vẫn không tìm được người, cô ta hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, Tiểu Thừa Thừa đâu rồi?”
Kỷ Nghênh Hạ dẫn Kỷ Nghênh Xuân đi vào trong sân, nói:
- “Cùng với ông cố của thằng bé đi ra ngoài chơi, mỗi ngày thằng bé không thể ngốc ở trong nhà, luôn muốn chạy ra bên ngoài đi chơi.”
Kỷ Nghênh Xuân “nga” một tiếng, hỏi:
- “Vừa mới nãy tôi nhìn thấy người nhà họ Dương dọn ra ngoài?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta đã đến chỗ của Kỷ Nghênh Hạ nhiều lần, biết chuyện một nhà con nuôi của ông ngoại Kỷ Nghênh Hạ vẫn luôn sống ở trong nhà của Kỷ Nghênh Hạ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Nghênh Hạ không có biểu tình gì, giọng nói chậm rãi nói:
- “Bọn họ ở bên ngoài tìm được phòng ở rồi, tự nhiên dọn đi ra ngoài thôi. Bọn họ không thể ở chỗ này suốt.”
Kỷ Nghênh Xuân bĩu môi, nói:
- “Cũng chỉ có cô có lòng tốt để người ta ở không ở đây, nếu đổi thành tôi thì làm sao tôi có thể đòng ý để cho người khác ở tại địa bàn của tôi a!”
Không có quan hệ gì mà vẫn cho gia đình người ta sống ở trong nhà của mình, Kỷ Nghênh Hạ quá tốt tính!
Kỷ Nghênh Hạ khẽ nhếch môi, thản nhiên cười cười, kỳ thật cô cũng không thích nhà họ Dương ở nơi này, nhưng dù sao cũng là một nhà con nuôi của ông ngoại, cho nên cô cũng không muốn nhiều lời.
Kỷ Nghênh Xuân bắt gặp nụ cười trên miệng của Kỷ Nghênh Hạ, khinh thường khịt mũi và nói:
- “Nếu không thích thì trực tiếp để cho bọn họ dọn đi ra ngoài là được, hà tất vì lý do như vậy mà khiến cho bọn họ trắng trợn chiếm tiện nghi chứ? Cô chính là quá tốt tính.”
Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy Kỷ Nghênh Xuân nói như vậy, buồn cười lắc đầu, Kỷ Nghênh Xuân này mặc kệ khi nào đều là tính tình như thế này: muốn nói liền nói, muốn làm liền làm. Tuy rằng cô cũng hâm mộ tính tình như vậy, nhưng cô sẽ không biến tính tình của mình trở thành như vậy.
Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Con người sống ở trên đời này, sao có thể mọi chuyện đều muốn làm gì thì làm chứ? Ông ngoại đã lớn tuổi, vì không khiến cho ông ngoại thương tâm, tôi cũng không thể làm như vậy, chú nuôi không phải là người không biết phân biệt giữa đúng và sai, chỉ cần cuộc sống của họ ổn định, bọn họ khẳng định sẽ dọn ra đi, ngươi xem, nhà bọn họ này không phải dọn ra đi?”
Kỷ Nghênh Xuân gật gật đầu, Kỷ Nghênh Hạ nói không phải là không có lý, cô ta kỳ quái liếc mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ, nói:
- “Kỷ Nghênh Hạ, tôi phát hiện vận khí của cô tương đối tốt, hầu hết những người cô gặp đều là người tốt.”
Mà vận khí của cô ta lại quá kém, gần như là không gặp được người tốt gì, nên khi Hàn Dương theo đuổi cô ta, cô ta mới có thể khiếp đảm như vậy, sợ gặp phải một Uông Minh Hoa thứ hai.
Kỷ Nghênh Hạ cong cong môi, cô không phải là có vận khí tốt, mà là cô rất giỏi trong việc khám phá và quan sát lòng người mà thôi. Cô không nghĩ có được cái gì từ người khác, cho nên một khi gặp phải những người mang tính kế đối với cô, cô liền có thể rất nhanh phát hiện ra, do đó tránh xa bọn họ. Cho nên những người bên cạnh cô, tuy rằng có chút tâm tư nhỏ, nhưng ở trong phạm vi khống chế của cô.
Kỷ Nghênh Hạ đặt những thứ mà Kỷ Nghênh Xuân đã mua vào trong phòng, sau đó mang một ít trái cây ra đặt trên băng ghế đá trong sân:
- “Ăn chút trái cây đi! Tôi nhớ rõ cô rất thích ăn chuối.”
Nói xong, cô cầm một quả chuối đưa cho Kỷ Nghênh Xuân.
Kỷ Nghênh Xuân nhận lấy quả chuối mà trong lòng lại có chút hoảng hốt, cô ta nói một cách giễu cợt:
- “Tôi nhớ có một lần Tiểu cô đưa tới mấy quả chuối, là ba hay bốn quả tôi cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ rõ, chuối kia là Tiểu cô đưa tới cho ông bà nội ăn. Ông bà nội ăn một quả, còn dư lại liền cho chúng ta, cô cũng được chia nửa quả, lại bị tôi giật lấy ăn. Hiện tại nghĩ lại trước kia thật là quá không hiểu chuyện.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro