Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 786
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Kỷ Nghênh Hạ lại không nhớ rõ việc này, thậm chí ngay cả trong trí nhớ trước đây của cô cũng không có chuyện này. Có thể thấy được mặc kệ là cô hay là Nghênh Hạ ban đầu khi còn nhỏ đều không để bụng chuyện nửa quả chuối này.
- “Những chuyện kia trong quá khứ thì để cho nó qua đi, không cần thiết lại nói ra, hơn nữa tôi thật sự không nhớ rõ có chuyện này.”
Kỷ Nghênh Hạ nhướng mày nhàn nhạt nói.
Kỷ Nghênh Xuân kéo kéo môi, vô thức cười cười, bóc quả chuối ra, ở trong miệng cắn một ngụm, thở dài:
- “Giống như nửa quả chuối kia trong trí nhớ vừa thơm ngọt lại ngon miệng.”
Kỷ Nghênh Hạ không nhớ rõ chuyện trước kia, cô ta lại không thể dễ dàng quên. Tuy rằng trên mặt thì cô ta làm bộ tùy tiện hướng về phía Kỷ Nghênh Hạ thân cận, nhưng chỉ có bản thân cô ta biết, trong lòng cô ta là sợ Kỷ Nghênh Hạ chán ghét mình. Dù sao trước kia nhà bọn họ đã thương tổn cô ấy như vậy, cũng may tuy rằng Kỷ Nghênh Hạ chưa nói ra lời tha thứ cho cô ta, nhưng khi cô ta hạ thấp thái độ của mình thì Nghênh Hạ cũng không đuổi cô ta đi, như vậy là tốt rồi.
Hai người đang ở trong phòng trò chuyện thì Lưu Chí Mai dẫn theo một nhóm người vào sân trong. Kỷ Nghênh Hạ nhìn lại, chân mày lá liễu xinh đẹp của cô nhăn lại, sau đó nở một nụ cười trên khuôn mặt và tiện thể cũng đứng lên.
Kỷ Nghênh Xuân vừa định mở miệng nói chuyện với Kỷ Nghênh Hạ, khi phát hiện ra sự khác thường của Nghênh Hạ cũng đứng lên theo. Cô ta xoay người lại và cô cùng kinh ngạc, thế nhưng thấy được Uông Minh Hoa. Cô ta thật muốn chửi má nó, đã né tránh Hàn Dương, vậy mà lại gặp tên ngụy quân tử này, hôm nay cô ta cũng thật quá xui xẻo rồi.
Uông Minh Hoa cũng thấy được Kỷ Nghênh Xuân, anh ta chau mày, trầm giọng hỏi:
- “Kỷ Nghênh Xuân, sao cô lại ở chỗ này?”
Hôm nay cuối tuần nên trường học không đi học, thật vất vả anh ta van nài Thím đồng ý dẫn anh ta tới nhà họ Diệp bái phỏng, không nghĩ tới lại nhìn đến Kỷ Nghênh Xuân ở chỗ này. Anh ta và Kỷ Nghênh Xuân đã là nước giếng không phạm nước sông, trải qua nhiều chuyện như vậy anh ta có một loại dự cảm, nếu anh ta gặp phải Kỷ Nghênh Xuân thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. Người phụ nữ này giống như khắc tinh của anh ta, nếu không vì cái gì khi mỗi lần anh ta muốn làm cái gì thì đều gặp được cô ta, mà những chuyện mà anh ta muốn làm cũng không làm được?
Những người bên cạnh nghe thấy câu hỏi của Uông Minh Hoa thì ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Kỷ Nghênh Xuân, cô gái này quen biết Minh Hoa sao? Nghe cách nói chuyện của Minh Hoa thì xem ra không chỉ có quen biết mà còn rất quen thuộc?
Kỷ Nghênh Xuân đã ly hôn với Uông Minh Hoa và cô ta cũng không quen biết những người bên cạnh anh ta. Cô ta cũng không nghĩ đến việc giả vờ dịu dàng và hào phóng trước những người không quen biết này, cô ta liếc mắt nhìn Uông Minh Hoa, khoanh tay trước ngực, nói chuyện với giọng ddieuj không tốt:
- “Đây là nhà của em gái tôi, tôi ở chỗ này không phải thực bình thường sao? Ngược lại là anh, tại sao anh lại đến đây? Còn dẫn theo một đám người đến đây như vậy?”
Nói xong, ánh mắt cô ta lơ đãng liếc về phía những người mà anh ta mang lại đây.
Diệp Mạnh Vân vừa mới nãy nhìn thấy cháu trai nói chuyện với cô gái này, bà ta còn tưởng rằng cháu mình và cô gái này là bạn bè chứ, nhưng bây giờ nghe thấy lời cô gái này nói, sắc mặt bà ta tối sầm lại.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy sắc mặt Diệp Mạnh Vân trầm xuống, âm thầm nói thầm không xong, cô giật nhẹ cánh tay Kỷ Nghênh Xuân, ra hiệu cô ta đừng nói bậy. Sau đó, cô đưa mắt nhìn Diệp Mạnh Vân, nhếch môi, mi mắt cong cong, ôn hòa gọi:
- “Tiểu cô tới chơi.”
Kỷ Nghênh Xuân nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ kêu Tiểu cô, cũng liếc nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh Uông Minh Hoa liền “xuỳ” một tiếng. Cô ta nhớ rõ Uông Minh Hoa đã từng nói qua với cô ta, Tiểu cô của Diệp Cẩm Trình gả cho Chú nhỏ của anh ta, như vậy hiện tại vị này chính là Thím của anh ta sao?
Cô ta liếc nhìn Kỷ Nghênh Hạ đang lôi kéo cánh tay của mình, xem như nể mặt mũi của Kỷ Nghênh Hạ, cô ta sẽ không nói thêm cái gì. Nhưng nếu vị Tiểu cô này không biết điều, cô ta cũng không ngại khiến cho bà ta biết, Kỷ Nghênh Xuân cô là cái cái dạng người gì.
Diệp Mạnh Vân nhìn cũng không thèm nhìn Kỷ Nghênh Hạ, mà là nói với Lưu Chí Mai:
- “Tam tẩu, không phải tôi nói chị, con dâu này khi nào nên quản giáo thì nên quản giáo, đừng người nào cũng mang về nhà. Dù sao cũng đã gả đến nhà họ Diệp chúng ta, đến lúc đó vứt đi mặt mũi vẫn là của nhà họ Diệp chúng ta, bởi vậy cưới một cô vợ ở nông thôn chính là không được.”
Nghe vậy, Kỷ Nghênh Hạ nhanh chóng liếc nhìn Diệp Mạnh Vân, sau đó rũ mí mắt xuống, như có điều suy nghĩ, không phải Diệp Mạnh Vân bị Cẩm Trình thôi miên sao?
Hiện tại xem ra, hiệu quả thôi miên này tựa hồ đã mất đi hiệu lực?
- “Những chuyện kia trong quá khứ thì để cho nó qua đi, không cần thiết lại nói ra, hơn nữa tôi thật sự không nhớ rõ có chuyện này.”
Kỷ Nghênh Hạ nhướng mày nhàn nhạt nói.
Kỷ Nghênh Xuân kéo kéo môi, vô thức cười cười, bóc quả chuối ra, ở trong miệng cắn một ngụm, thở dài:
- “Giống như nửa quả chuối kia trong trí nhớ vừa thơm ngọt lại ngon miệng.”
Kỷ Nghênh Hạ không nhớ rõ chuyện trước kia, cô ta lại không thể dễ dàng quên. Tuy rằng trên mặt thì cô ta làm bộ tùy tiện hướng về phía Kỷ Nghênh Hạ thân cận, nhưng chỉ có bản thân cô ta biết, trong lòng cô ta là sợ Kỷ Nghênh Hạ chán ghét mình. Dù sao trước kia nhà bọn họ đã thương tổn cô ấy như vậy, cũng may tuy rằng Kỷ Nghênh Hạ chưa nói ra lời tha thứ cho cô ta, nhưng khi cô ta hạ thấp thái độ của mình thì Nghênh Hạ cũng không đuổi cô ta đi, như vậy là tốt rồi.
Hai người đang ở trong phòng trò chuyện thì Lưu Chí Mai dẫn theo một nhóm người vào sân trong. Kỷ Nghênh Hạ nhìn lại, chân mày lá liễu xinh đẹp của cô nhăn lại, sau đó nở một nụ cười trên khuôn mặt và tiện thể cũng đứng lên.
Kỷ Nghênh Xuân vừa định mở miệng nói chuyện với Kỷ Nghênh Hạ, khi phát hiện ra sự khác thường của Nghênh Hạ cũng đứng lên theo. Cô ta xoay người lại và cô cùng kinh ngạc, thế nhưng thấy được Uông Minh Hoa. Cô ta thật muốn chửi má nó, đã né tránh Hàn Dương, vậy mà lại gặp tên ngụy quân tử này, hôm nay cô ta cũng thật quá xui xẻo rồi.
Uông Minh Hoa cũng thấy được Kỷ Nghênh Xuân, anh ta chau mày, trầm giọng hỏi:
- “Kỷ Nghênh Xuân, sao cô lại ở chỗ này?”
Hôm nay cuối tuần nên trường học không đi học, thật vất vả anh ta van nài Thím đồng ý dẫn anh ta tới nhà họ Diệp bái phỏng, không nghĩ tới lại nhìn đến Kỷ Nghênh Xuân ở chỗ này. Anh ta và Kỷ Nghênh Xuân đã là nước giếng không phạm nước sông, trải qua nhiều chuyện như vậy anh ta có một loại dự cảm, nếu anh ta gặp phải Kỷ Nghênh Xuân thì sẽ không có chuyện gì tốt đẹp. Người phụ nữ này giống như khắc tinh của anh ta, nếu không vì cái gì khi mỗi lần anh ta muốn làm cái gì thì đều gặp được cô ta, mà những chuyện mà anh ta muốn làm cũng không làm được?
Những người bên cạnh nghe thấy câu hỏi của Uông Minh Hoa thì ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Kỷ Nghênh Xuân, cô gái này quen biết Minh Hoa sao? Nghe cách nói chuyện của Minh Hoa thì xem ra không chỉ có quen biết mà còn rất quen thuộc?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Nghênh Xuân đã ly hôn với Uông Minh Hoa và cô ta cũng không quen biết những người bên cạnh anh ta. Cô ta cũng không nghĩ đến việc giả vờ dịu dàng và hào phóng trước những người không quen biết này, cô ta liếc mắt nhìn Uông Minh Hoa, khoanh tay trước ngực, nói chuyện với giọng ddieuj không tốt:
- “Đây là nhà của em gái tôi, tôi ở chỗ này không phải thực bình thường sao? Ngược lại là anh, tại sao anh lại đến đây? Còn dẫn theo một đám người đến đây như vậy?”
Nói xong, ánh mắt cô ta lơ đãng liếc về phía những người mà anh ta mang lại đây.
Diệp Mạnh Vân vừa mới nãy nhìn thấy cháu trai nói chuyện với cô gái này, bà ta còn tưởng rằng cháu mình và cô gái này là bạn bè chứ, nhưng bây giờ nghe thấy lời cô gái này nói, sắc mặt bà ta tối sầm lại.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy sắc mặt Diệp Mạnh Vân trầm xuống, âm thầm nói thầm không xong, cô giật nhẹ cánh tay Kỷ Nghênh Xuân, ra hiệu cô ta đừng nói bậy. Sau đó, cô đưa mắt nhìn Diệp Mạnh Vân, nhếch môi, mi mắt cong cong, ôn hòa gọi:
- “Tiểu cô tới chơi.”
Kỷ Nghênh Xuân nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ kêu Tiểu cô, cũng liếc nhìn người phụ nữ trung niên bên cạnh Uông Minh Hoa liền “xuỳ” một tiếng. Cô ta nhớ rõ Uông Minh Hoa đã từng nói qua với cô ta, Tiểu cô của Diệp Cẩm Trình gả cho Chú nhỏ của anh ta, như vậy hiện tại vị này chính là Thím của anh ta sao?
Cô ta liếc nhìn Kỷ Nghênh Hạ đang lôi kéo cánh tay của mình, xem như nể mặt mũi của Kỷ Nghênh Hạ, cô ta sẽ không nói thêm cái gì. Nhưng nếu vị Tiểu cô này không biết điều, cô ta cũng không ngại khiến cho bà ta biết, Kỷ Nghênh Xuân cô là cái cái dạng người gì.
Diệp Mạnh Vân nhìn cũng không thèm nhìn Kỷ Nghênh Hạ, mà là nói với Lưu Chí Mai:
- “Tam tẩu, không phải tôi nói chị, con dâu này khi nào nên quản giáo thì nên quản giáo, đừng người nào cũng mang về nhà. Dù sao cũng đã gả đến nhà họ Diệp chúng ta, đến lúc đó vứt đi mặt mũi vẫn là của nhà họ Diệp chúng ta, bởi vậy cưới một cô vợ ở nông thôn chính là không được.”
Nghe vậy, Kỷ Nghênh Hạ nhanh chóng liếc nhìn Diệp Mạnh Vân, sau đó rũ mí mắt xuống, như có điều suy nghĩ, không phải Diệp Mạnh Vân bị Cẩm Trình thôi miên sao?
Hiện tại xem ra, hiệu quả thôi miên này tựa hồ đã mất đi hiệu lực?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro