Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Chương 790

Trời xanh lam lam

2024-10-03 20:47:05

Diệp Mạnh Vân đối với Tam tẩu cùng cô con dâu của Tam tẩu căn bản là không để vào mắt, bà ta nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ nói như vậy, chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng. Ba mẹ của cô ấy để lại căn nhà này cho cô ấy? Cô ấy là một cô gái ở nông thôn, ba mẹ của cô ấy khẳng định cũng là người nông thôn, làm sao sẽ có nhà ở Bắc Kinh chứ? Bà ta vừa định mở miệng nói cái gì, lại bị Lưu Chí Mai lạnh giọng cắt ngang.

- “Mạnh Vân, nếu bà là tới trong nhà làm khách thì chúng tôi rất hoan nghênh, nếu bà là tới tìm phiền phức, vậy thì bà vẫn là nên trở về đi thôi, nhà của chúng tôi không thể chứa một vị Phật lớn như bà.”

Sắc mặt Lưu Chí Mai âm trầm nói.

Cả nhà của bọn họ đều ở trong nhà của con dâu, điều này vốn là không nên, nhưng mà bởi vì con dâu rộng lượng, hơn nữa bà cũng muốn để cho cả nhà ở cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau thật tốt. Vậy mà cô em chồng lại nghĩ con trai cùng con dâu của bà như vậy, cho dù nể mặt cha mẹ chồng, bà cũng không định nhẫn nhịn nữa, đến lúc đó nếu cha mẹ chồng oán trách liền oán trách bà là được rồi.

Uông Minh Hoa vừa nghe Lưu Chí Mai nói như vậy liền nóng nảy, mục đích hôm nay của anh ta là lôi kéo Diệp Cẩm Trình, không phải tới để gây sự, một khi Thím của anh ta nói ra những lời này thì còn lôi kéo cái gì a? Cho dù bà ấy là con gái của Diệp lão tướng quân, c nhưng mà, Diệp Cẩm Trình còn là đứa cháu trai mà Diệp lão tướng quân coi trọng đâu. Một người con gái đã gả đi ra ngoài so với một đứa cháu được coi trọng, anh ta đều không cần nghĩ cũng biết người nhà họ Diệp sẽ hướng về ai.

- “Thím, đây đúng là nhà của nhà họ Kỷ. ba của Kỷ Nghênh Hạ là người ở nông thôn, còn mẹ cô ấy đúng là người Bắc Kinh.”

Uông Minh Hoa vội vàng nói.

Kỷ Nghênh Hạ cười như không cười liếc mắt nhìn Uông Minh Hoa, trong mắt cô hiện lên một chút châm chọcc.

Lưu Chí Mai và Kỷ Nghênh Hạ nói, Diệp Mạnh Vân có lẽ sẽ không tin, nhưng cháu trai nói thì bà ta lại tin.

Nếu căn nhà này là của cha mẹ Kỷ Nghênh Hạ để lại cho cô ấy, như vậy vừa mới nãy chẳng phải bà ta giống như một chú hề nhảy nhót khiến người ta chê cười sao? Nghĩ đến đây, sắc mặt của bà ta dần dần trở nên cứng đờ, nói với Lưu Chí Mai với vẻ mặt không vui:

- “Tam tẩu, nếu căn nhà này là của con dâu chị, vì cái gì chị không nói sớm một chút chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Làm hại bà ta xấu mặt.

Trên mặt Lưu Chí Mai mang theo biểu tình chế giễu và tức giận, bình tĩnh nhìn Diệp Mạnh Vân, nói:

- “Tôi còn phải nói như thế nào nữa? Cho dù là con dâu của tôi, hay là tôi, vẫn luôn nói với bà rằng căn nhà này là của con dâu tôi, bà vẫn không tin. Cháu trai của bà vừa mới nói mấy câu, bà liền tin, Diệp Mạnh Vân, tôi cũng muốn hỏi một chút, ở trong lòng của bà, người chị dâu như tôi có phải chẳng là cái thá gì hay không?”

Diệp Mạnh Vân á khẩu không trả lời được, bà ta xác thật không coi trọng Lưu Chí Mai, không, phải nói, bà ta không chỉ có không coi trọng riêng một mình Lưu Chí Mai, mà là không coi trọng bất kỳ phụ nữ nào gả vào nhà họ Diệp. Bà ta mới là người phụ nữ tôn quý nhất của nhà họ Diệp, bà ta là con gái của cha bà ta, những người con dâu gả cho nhà họ Diệp này làm sao có thể so sánh với bà ta được? Bọn họ đáng bị bà ta bắt nạt.

Cho dù bà ta có kiêu ngạo đến đâu thì cũng biết những lời này chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, lại không thể nói ra.

Nhìn Diệp Mạnh Vân trầm mặc không nói, trong lòng Lưu Chí Mai bình tĩnh không dao động, ngay cả sự phẫn nộ lúc trước cũng biến mất hầu như không còn. Cô em chồng một tiếng lại một tiếng kêu chị dâu rất thân thiết, lại căn bản không đối đãi với bà thành người nhà, tại sao bà phải tức giận chứ? Một khi đã như vậy, sau này bà cũng đối xử với cô em chồng như vậy là được rồi.

Uông Dương tận mắt nhìn thấy vợ mình ở nhà mẹ đẻ tìm đường chết, tận mắt nhìn thấy người nhà mẹ đẻ đối xử với vọ mình, trước đây là nhiệt tình rồi đến bây giờ là lạnh nhạt, ông ta quả thực không biết hình dung sự phức tạp khó phân biệt trong long của mình lúc này như thế nào. Nuông chiều một người vợ như vậy, ngay cả người đó là con gái của Diệp lão tướng quân thì ông ta cũng cảm thấy phiền chán. Ông ta thật sự mệt mỏi, mấy năm nay, ông ta thay vợ mình thu thập cục diện rối rắm, cũng có lúc sẽ mỏi mệt.

Nhìn thấy sự thất vọng trong mắt của cha mình, trong lòng Uông A Bình căng thẳng. Trước kia dù cho mẹ của cô bé có làm ra chuyện quá đáng gì, ba của cô bé chỉ là bất đắc dĩ theo phía sau giải quyết vấn đề cho bà ấy, hiện tại trên mặt ba của cô bé lại lộ ra vẻ thất vọng, điều này có ý nghĩa gì?

Cô bé vội vàng mắng Diệp Mạnh Vân:

- “Mẹ, mẹ mau xin lỗi mợ ba đi? Hôm nay nhà chúng ta tới đây để thăm người thân, mẹ không vui vẻ thăm hỏi người thân không phải là được rồi sao? Mẹ nói nhiều như vậy làm cái gì?”

Chuyện gia đình nhà Cậu ba, mẹ của cô bé quản rộng như vậy làm cái gì? Chuyện của bản thân mình cũng chưa làm được rõ ràng, lại nhúng tay vào chuyện nhà của người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Số ký tự: 0