Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 791
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua anh họ Minh Hoa tới nhà khuyến khích mẹ của cô bé tới nhà Cậu ba, cô bé quay mặt đi, không vui liếc mắt nhìn Uông Minh Hoa. Người anh họ này đừng tưởng rằng cô bé không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, còn không phải là do nhà của ông ngoại cô bé có quyền thế, anh ta muốn mượn thế sao?
Nếu muốn mượn thế thì cô bé liền không thể hiểu được, vừa mới nãy bọn họ nói những lời nói đó không sợ đắc tội người khác sao? Hay là anh ta ỷ vào việc mẹ của cô bé là con gái của ông ngoại, cho nên mới không có sợ hãi?
Những lời con gái nói khiến đôi mắt của Uông Dương lấp lóe, cho dù Diệp Mạnh Vân có không tốt đến đâu, nhưng hai đứa con mà bà ta sinh ra đều rất ngoan và thực hiểu chuyện. Ông ta cố ý hoặc vô tình liếc mắt nhìn cháu trai đứng bên cạnh, trong lòng ông ta hừ lạnh, đứa cháu trai này thật đúng là to gan lớn mật, thế nhưng lại đánh chủ ý tới trên đầu Thím của nó rồi, thật cho rằng thông qua thím của nó à có thể thân cận với người nhà họ Diệp sao?
Ông ta cưới con gái nhà họ Diệp, nhưng lại không dám nhờ nhà họ Diệp giúp đỡ trong công việc, còn nó chỉ là một đứa cháu trai nhà chồng, lại dựa vào cái gì để cho nhà họ Diệp đồng ý giúp đỡ cho nó chứ?
Xin lỗi Tam tẩu sao? Sao có thể được!
Diệp Mạnh vân tức giận liếc mắt nhìn con gái của mình, con sói nhỏ mắt trắng này, vừa mới nãy còn nói không cùng người khác đối phó với mẹ của mình, hiện tại lại bắt bà ta xin lỗi? Nếu bà ta nói xin lỗi, không phải có nghĩa là bà ta đã sai rồi sao? Nói như vậy, không phải chứng tỏ bà ta ở trước mặt Tam tẩu sẽ thấp hơn một chút sao? Như vậy sau này làm sao bà ta còn có thể lăm lộn ở nhà mẹ đẻ chứ?
Uông Dương càng thêm thất vọng, rõ ràng vợ của ông ta đã biết mình làm sai, nhưng vẫn không chịu thừa nhận và xin lỗi, một người vợ như vậy, thật sự có thể trở lại bộ dạng ôn nhu và hiền huệ như hai năm trước sao? Tuy rằng ông ta muốn tin tưởng vợ mình, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại có một thanh âm nói cho ông ta biết, điều đó là không có khả năng.
Bất quá hắn vẫn là đi theo khuê nữ nói câu: “Mạnh vân, cấp tam tẩu xin lỗi!”
Diệp Mạnh vân quay mặt đi, như cũ không hé răng, tóm lại muốn cho nàng xin lỗi, không có không thể!
Dù sao Uông Á Bình cũng mới mười mấy tuổi, tuy rằng cảm giác được ba mình đối với mẹ mình đã thất vọng cùng bất mãn, tuy cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé đã mơ hồ nhận thấy được thái độ của ba mình đã thay đổi. Điều đó có lẽ sẽ khiến cho cuộc sống của nhà bọn họ sau này mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong lòng cô bé nôn nóng không thôi, cô bé muốn cho mẹ của mình thay đổi, nhưng mẹ của cô bé lại không phối hợp, cô bé cũng không có cách nào.
Chỉ có thể bất lực nhìn về phía mợ Ba, hy vọng bà ấy có thể nói gì đó, hoặc là giống như rất nhiều lần trước kia, tha thứ cho mẹ của cô bé?
Nhưng cô bé sẽ phải thất vọng, bởi vì lần này Lưu Chí Mai cũng không dự định tha thứ cho mẹ của cô bé. Lưu Chí Mai né tránh ánh mắt cầu cứu của cháu ngoại gái, cưỡng ép bản thân không được mềm lòng. Bản thân cô em chồng đều không cảm thấy chính mình sai, vậy thì việc gì bà phải làm người tốt chứ?
Nếu lần này bà lại tha thứ cho cô em chồng, không phải chứng tỏ Lưu Chí Mai bà là dễ khi dễ? Có phải sau này cô em chồng muốn khi dễ như thế nào thì sẽ khi dễ như thế đó hay không?
- “Xin lỗi gì đó thì không cần. Uông Dương, hôm nay Tam tẩu không biết các người muốn tới nhà, cho nên trong nhà không có chuẩn bị gì, vậy nên cơm trưa liền không giữ các người ở trong nhà ăn......”
Trên mặt Lưu Chí Mai cười nhưng trong mắt lại không có ý cười gì, bà nói.
Vợ của ông ta đã làm ra chuyện như vậy, sao bọn họ còn có thể nghĩ đến việc ở chỗ này ăn cơm chứ? Uong Dương chỉ có thể cười khổ nói:
- “Tam tẩu, hôm nay là chúng tôi thất lễ, chúng tôi không ở đây dùng cơm, vậy chúng tôi đi trước một bước.”
Lưu Chí Mai nhàn nhạt gật gật đầu, không nói chuyện.
Uong Dương thấy Tam tẩu nhà thông gia thật sự không mở miệng giữ bọn họ lại, lại một lần nữa bất đắc dĩ cười khổ, khi nhìn về phía Diệp Mạnh Vân, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, không có một tia cảm xúc, nói:
- “Có đi hay không?”
Diệp Mạnh Vân lấy lại tinh thần, không thể tin nhìn Uong Dương, lại nhìn về phía Lưu Chí Mai, chất vấn:
- “Tam tẩu, dù sao tôi cũng là cô em chồng của chị, tôi về nhà mẹ đẻ, vậy mà ngay cả một bữa cơm chị cũng không quan tâm sao?”
Lưu Chí Mai nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, trực tiếp làm lơ bà ta.
Uông Dương nhìn thấy vợ mình còn muốn ầm ĩ lên, liền trực tiếp kéo cánh tay bà ta rời đi.
Nếu muốn mượn thế thì cô bé liền không thể hiểu được, vừa mới nãy bọn họ nói những lời nói đó không sợ đắc tội người khác sao? Hay là anh ta ỷ vào việc mẹ của cô bé là con gái của ông ngoại, cho nên mới không có sợ hãi?
Những lời con gái nói khiến đôi mắt của Uông Dương lấp lóe, cho dù Diệp Mạnh Vân có không tốt đến đâu, nhưng hai đứa con mà bà ta sinh ra đều rất ngoan và thực hiểu chuyện. Ông ta cố ý hoặc vô tình liếc mắt nhìn cháu trai đứng bên cạnh, trong lòng ông ta hừ lạnh, đứa cháu trai này thật đúng là to gan lớn mật, thế nhưng lại đánh chủ ý tới trên đầu Thím của nó rồi, thật cho rằng thông qua thím của nó à có thể thân cận với người nhà họ Diệp sao?
Ông ta cưới con gái nhà họ Diệp, nhưng lại không dám nhờ nhà họ Diệp giúp đỡ trong công việc, còn nó chỉ là một đứa cháu trai nhà chồng, lại dựa vào cái gì để cho nhà họ Diệp đồng ý giúp đỡ cho nó chứ?
Xin lỗi Tam tẩu sao? Sao có thể được!
Diệp Mạnh vân tức giận liếc mắt nhìn con gái của mình, con sói nhỏ mắt trắng này, vừa mới nãy còn nói không cùng người khác đối phó với mẹ của mình, hiện tại lại bắt bà ta xin lỗi? Nếu bà ta nói xin lỗi, không phải có nghĩa là bà ta đã sai rồi sao? Nói như vậy, không phải chứng tỏ bà ta ở trước mặt Tam tẩu sẽ thấp hơn một chút sao? Như vậy sau này làm sao bà ta còn có thể lăm lộn ở nhà mẹ đẻ chứ?
Uông Dương càng thêm thất vọng, rõ ràng vợ của ông ta đã biết mình làm sai, nhưng vẫn không chịu thừa nhận và xin lỗi, một người vợ như vậy, thật sự có thể trở lại bộ dạng ôn nhu và hiền huệ như hai năm trước sao? Tuy rằng ông ta muốn tin tưởng vợ mình, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại có một thanh âm nói cho ông ta biết, điều đó là không có khả năng.
Bất quá hắn vẫn là đi theo khuê nữ nói câu: “Mạnh vân, cấp tam tẩu xin lỗi!”
Diệp Mạnh vân quay mặt đi, như cũ không hé răng, tóm lại muốn cho nàng xin lỗi, không có không thể!
Dù sao Uông Á Bình cũng mới mười mấy tuổi, tuy rằng cảm giác được ba mình đối với mẹ mình đã thất vọng cùng bất mãn, tuy cô bé còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé đã mơ hồ nhận thấy được thái độ của ba mình đã thay đổi. Điều đó có lẽ sẽ khiến cho cuộc sống của nhà bọn họ sau này mang đến biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong lòng cô bé nôn nóng không thôi, cô bé muốn cho mẹ của mình thay đổi, nhưng mẹ của cô bé lại không phối hợp, cô bé cũng không có cách nào.
Chỉ có thể bất lực nhìn về phía mợ Ba, hy vọng bà ấy có thể nói gì đó, hoặc là giống như rất nhiều lần trước kia, tha thứ cho mẹ của cô bé?
Nhưng cô bé sẽ phải thất vọng, bởi vì lần này Lưu Chí Mai cũng không dự định tha thứ cho mẹ của cô bé. Lưu Chí Mai né tránh ánh mắt cầu cứu của cháu ngoại gái, cưỡng ép bản thân không được mềm lòng. Bản thân cô em chồng đều không cảm thấy chính mình sai, vậy thì việc gì bà phải làm người tốt chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu lần này bà lại tha thứ cho cô em chồng, không phải chứng tỏ Lưu Chí Mai bà là dễ khi dễ? Có phải sau này cô em chồng muốn khi dễ như thế nào thì sẽ khi dễ như thế đó hay không?
- “Xin lỗi gì đó thì không cần. Uông Dương, hôm nay Tam tẩu không biết các người muốn tới nhà, cho nên trong nhà không có chuẩn bị gì, vậy nên cơm trưa liền không giữ các người ở trong nhà ăn......”
Trên mặt Lưu Chí Mai cười nhưng trong mắt lại không có ý cười gì, bà nói.
Vợ của ông ta đã làm ra chuyện như vậy, sao bọn họ còn có thể nghĩ đến việc ở chỗ này ăn cơm chứ? Uong Dương chỉ có thể cười khổ nói:
- “Tam tẩu, hôm nay là chúng tôi thất lễ, chúng tôi không ở đây dùng cơm, vậy chúng tôi đi trước một bước.”
Lưu Chí Mai nhàn nhạt gật gật đầu, không nói chuyện.
Uong Dương thấy Tam tẩu nhà thông gia thật sự không mở miệng giữ bọn họ lại, lại một lần nữa bất đắc dĩ cười khổ, khi nhìn về phía Diệp Mạnh Vân, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, không có một tia cảm xúc, nói:
- “Có đi hay không?”
Diệp Mạnh Vân lấy lại tinh thần, không thể tin nhìn Uong Dương, lại nhìn về phía Lưu Chí Mai, chất vấn:
- “Tam tẩu, dù sao tôi cũng là cô em chồng của chị, tôi về nhà mẹ đẻ, vậy mà ngay cả một bữa cơm chị cũng không quan tâm sao?”
Lưu Chí Mai nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn bà ta một cái, trực tiếp làm lơ bà ta.
Uông Dương nhìn thấy vợ mình còn muốn ầm ĩ lên, liền trực tiếp kéo cánh tay bà ta rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro