Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 792
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Lúc này Diệp Mạnh Vân mới phát hiện thần sắc của chồng mình có chút không đúng. Tuy rằng bà ta ở nhà mẹ đẻ kiêu ngạo và ương ngạnh, nhưng ở nhà chồng và ở trước mặt chồng của bà ta, cho dù bà ta có đủ loại khuyết điểm, chẳng hạn nhưu lười biếng cũng tốt, không quan tâm đến gia đình cũng tốt, nhưng từ trước tới nay bà ta không dám phát giận với nhà chồng. Hiện tại nhìn thấy hình như chồng của mình đang tức giận, bà ta lập tức không dám nói gì, quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Lưu Chí Mai, ngoan ngoãn đi theo Uông Dương rời đi.
Uông Minh Hoa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà chỉ mới nói có mấy câu mà bọn họ đã bị đuổi đi rồi? Anh ta thừa nhận, những lời mà thím của anh ta vừa mới nói, đích xác là không dễ nghe, nhưng đó không phải là hiểu lầm sao? Cởi bỏ sự hiểu lầm không phải là được rồi sao?
Thím của anh ta chính là con gái nhà họ Diệp, bà ấy trở về nhà mẹ đẻ lại bị chị dâu nhà mẹ đẻ đuổi đi ra ngoài, chẳng lẽ mẹ của Diệp Cẩm Trình không sợ ông cụ Diệp trách cứ sao?
Uong Dương đã đi vài bước rồi, lại nhìn thấy Uông Minh Hoa còn đứng im ở nơi đó, ông ta nhíu đôi lông mày rậm lại, tức giận trừng mắt, nói:
- “Sao con không đi, còn đứng ngây người ở nơi đó làm cái gì?”
Uông Minh Hoa không cam lòng liếc mắt nhìn Lưu Chí Mai và những người khác, sau đó mới không tình nguyện đi theo chú thím của mình rời đi.
Nhưng trong lòng anh ta lại đang nghĩ, quả nhiên gặp được Kỷ Nghênh Xuân liền không có chuyện tốt gì.
Mãi đến khi nhìn không thấy bóng dáng người một nhà của cô em chồng, Lưu Chí Mai mới hung hăng thở một hơi thật sâu, buồn bã ỉu xìu ngồi xuống băng ghế đá. Kỷ Nghênh Hạ cùng Kỷ Nghênh Xuân hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, Lưu Chí Mai mới nhìn Kỷ Nghênh Hạ nói:
- “Nếu ông bà nội của con hỏi con chuyện này, con liền đẩy lên trên người của mẹ.”
Với đức hạnh của cô em chồng, nhất định sẽ cáo trạng với cha mẹ chồng, nhưng mà cho dù bà ta có cáo trạng thì bà cũng không sợ. Bà đã gả đến nhà họ Diệp hơn ba mươi năm, cháu trai cũng đã có, còn bị cô em chồng chỉ vào cái mũi mắng, là người thì không có ai chịu đựng được. Huống chi cô em chồng không chỉ có mắng bà, còn mắng cả Hạ Hạ.
Kỷ Nghênh Hạ mím chặt đôi môi hồng, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- “Mẹ, ông bà nội không phải là người chẳng phân biệt được thị phi, cho dù Tiểu cô có cáo trạng thì như thế nào? Chúng ta không có sai, cho nên mẹ không cần lo lắng bọn họ sẽ tìm chúng ta hỏi chuyện.”
Đương nhiên Lưu Chí Mai biết cha mẹ chồng là người hiểu lý lẽ, nhưng cho dù là người hiểu lý lẽ đến đâu, khi gặp phải chuyện của con gái bọn họ thì trong lòng đều sẽ không dễ chịu, huống chi bà cùng cô em chồng còn ầm ĩ lợi hại như vậy. Cho dù cha mẹ chồng không trách cứ bọn họ, nhưng tìm bọn họ để tìm hiểu tình huống thì chắc chắn có.
Nhưng con dâu đã an ủi như vậy thì bà cũng chỉ có thể gật gật đầu. Hy vọng đến lúc đó cha mẹ chồng đừng quá tức giận.
Diệp Cẩm Trình đưa đồ đạc của nhà họ Dương đến trong nhà của họ, liền lái xe trở lại. Anh nhìn thấy mấy người sắc mặt không vui, đôi mày tuấn mỹ hơi nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Lưu Chí Mai không tốt lắm liếc mắt nhìn con trai một cái, không lên tiếng, đứng dậy đi đến nhà bếp, nói:
- “Các con nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm.”
Kỷ Nghênh Xuân liếc nhìn Lưu Chí Mai, sau đó nhìn chằm chằm Kỷ Nghênh Hạ và Diệp Cẩm Trình, cô ta bĩu môi, cảm thấy mình vẫn là đi theo Lưu Chí Mai đi đến nhà bếp nấu cơm thôi. Cô ta ở lại đây giống như một cái bóng đèn lớn.
Trong sân chỉ còn lại Kỷ Nghênh Hạ cùng Diệp Cẩm Trình, Kỷ Nghênh Hạ không được tự nhiên kéo kéo khóe miệng, bờ môi ngập ngừng muốn nói gì, lại dưới ánh mắt gấp gáp nhìn chằm chằm của Diệp Cẩm Trình, cái gì cũng nói không nên lời.
Cô và mẹ chồng vừa mới đuổi Tiểu cô của người này ra ngoài, không biết cảm thấy thế nào? Cô xấu hổ liếc mắt ngó anh một cái, lại vừa vặn bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh bắt được, cô chột dạ vội vàng dời đi tầm mắt.
Dáng vẻ vừa chột dạ lại xấu hổ kia của cô vợ nhỏ, làm cho Diệp Cẩm Trình vừa bực mình lại vừa buồn cười, bọn họ là vợ chồng, có chuyện gì không thể nói với anh sao? Cho dù cô đã làm sai chuyện gì, chẳng lẽ anh nhất định sẽ trách cứ cô ây sao? Cô là vợ của anh, là người trong lòng của anh, cho dù cô đã làm sai chuyện gì, anh cũng sẽ đứng ở trước mặt che chở cho cô. Bộ dáng cô như này, rõ ràng là không tin anh, thật là nên... nên đánh!
Diệp Cẩm Trình cười như không cười, làm Kỷ Nghênh Hạ có chút bực mình cùng xấu hổ, cô “hừ” một tiếng, xoay người vào trong phòng. Dù sao hôm nay cô cùng mẹ không có sai, cho dù đuổi Tiểu cô đi cũng không trách bọn cô được.
Diệp Cẩm Trình quả thực bị cô gái nhỏ này làm cho tức giận đến buồn cười, rõ ràng anh cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nói, cô ấy liền dựa vào tưởng tượng của mình, cho rằng anh sẽ tức giận, sau đó còn thở phì phì trở về phòng nữa chứ.
Uông Minh Hoa cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, làm sao mà chỉ mới nói có mấy câu mà bọn họ đã bị đuổi đi rồi? Anh ta thừa nhận, những lời mà thím của anh ta vừa mới nói, đích xác là không dễ nghe, nhưng đó không phải là hiểu lầm sao? Cởi bỏ sự hiểu lầm không phải là được rồi sao?
Thím của anh ta chính là con gái nhà họ Diệp, bà ấy trở về nhà mẹ đẻ lại bị chị dâu nhà mẹ đẻ đuổi đi ra ngoài, chẳng lẽ mẹ của Diệp Cẩm Trình không sợ ông cụ Diệp trách cứ sao?
Uong Dương đã đi vài bước rồi, lại nhìn thấy Uông Minh Hoa còn đứng im ở nơi đó, ông ta nhíu đôi lông mày rậm lại, tức giận trừng mắt, nói:
- “Sao con không đi, còn đứng ngây người ở nơi đó làm cái gì?”
Uông Minh Hoa không cam lòng liếc mắt nhìn Lưu Chí Mai và những người khác, sau đó mới không tình nguyện đi theo chú thím của mình rời đi.
Nhưng trong lòng anh ta lại đang nghĩ, quả nhiên gặp được Kỷ Nghênh Xuân liền không có chuyện tốt gì.
Mãi đến khi nhìn không thấy bóng dáng người một nhà của cô em chồng, Lưu Chí Mai mới hung hăng thở một hơi thật sâu, buồn bã ỉu xìu ngồi xuống băng ghế đá. Kỷ Nghênh Hạ cùng Kỷ Nghênh Xuân hai mặt nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, Lưu Chí Mai mới nhìn Kỷ Nghênh Hạ nói:
- “Nếu ông bà nội của con hỏi con chuyện này, con liền đẩy lên trên người của mẹ.”
Với đức hạnh của cô em chồng, nhất định sẽ cáo trạng với cha mẹ chồng, nhưng mà cho dù bà ta có cáo trạng thì bà cũng không sợ. Bà đã gả đến nhà họ Diệp hơn ba mươi năm, cháu trai cũng đã có, còn bị cô em chồng chỉ vào cái mũi mắng, là người thì không có ai chịu đựng được. Huống chi cô em chồng không chỉ có mắng bà, còn mắng cả Hạ Hạ.
Kỷ Nghênh Hạ mím chặt đôi môi hồng, khẽ thở dài một tiếng, nói:
- “Mẹ, ông bà nội không phải là người chẳng phân biệt được thị phi, cho dù Tiểu cô có cáo trạng thì như thế nào? Chúng ta không có sai, cho nên mẹ không cần lo lắng bọn họ sẽ tìm chúng ta hỏi chuyện.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên Lưu Chí Mai biết cha mẹ chồng là người hiểu lý lẽ, nhưng cho dù là người hiểu lý lẽ đến đâu, khi gặp phải chuyện của con gái bọn họ thì trong lòng đều sẽ không dễ chịu, huống chi bà cùng cô em chồng còn ầm ĩ lợi hại như vậy. Cho dù cha mẹ chồng không trách cứ bọn họ, nhưng tìm bọn họ để tìm hiểu tình huống thì chắc chắn có.
Nhưng con dâu đã an ủi như vậy thì bà cũng chỉ có thể gật gật đầu. Hy vọng đến lúc đó cha mẹ chồng đừng quá tức giận.
Diệp Cẩm Trình đưa đồ đạc của nhà họ Dương đến trong nhà của họ, liền lái xe trở lại. Anh nhìn thấy mấy người sắc mặt không vui, đôi mày tuấn mỹ hơi nhíu lại, trầm giọng hỏi:
- “Làm sao vậy?”
Sắc mặt Lưu Chí Mai không tốt lắm liếc mắt nhìn con trai một cái, không lên tiếng, đứng dậy đi đến nhà bếp, nói:
- “Các con nói chuyện đi, mẹ đi nấu cơm.”
Kỷ Nghênh Xuân liếc nhìn Lưu Chí Mai, sau đó nhìn chằm chằm Kỷ Nghênh Hạ và Diệp Cẩm Trình, cô ta bĩu môi, cảm thấy mình vẫn là đi theo Lưu Chí Mai đi đến nhà bếp nấu cơm thôi. Cô ta ở lại đây giống như một cái bóng đèn lớn.
Trong sân chỉ còn lại Kỷ Nghênh Hạ cùng Diệp Cẩm Trình, Kỷ Nghênh Hạ không được tự nhiên kéo kéo khóe miệng, bờ môi ngập ngừng muốn nói gì, lại dưới ánh mắt gấp gáp nhìn chằm chằm của Diệp Cẩm Trình, cái gì cũng nói không nên lời.
Cô và mẹ chồng vừa mới đuổi Tiểu cô của người này ra ngoài, không biết cảm thấy thế nào? Cô xấu hổ liếc mắt ngó anh một cái, lại vừa vặn bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh bắt được, cô chột dạ vội vàng dời đi tầm mắt.
Dáng vẻ vừa chột dạ lại xấu hổ kia của cô vợ nhỏ, làm cho Diệp Cẩm Trình vừa bực mình lại vừa buồn cười, bọn họ là vợ chồng, có chuyện gì không thể nói với anh sao? Cho dù cô đã làm sai chuyện gì, chẳng lẽ anh nhất định sẽ trách cứ cô ây sao? Cô là vợ của anh, là người trong lòng của anh, cho dù cô đã làm sai chuyện gì, anh cũng sẽ đứng ở trước mặt che chở cho cô. Bộ dáng cô như này, rõ ràng là không tin anh, thật là nên... nên đánh!
Diệp Cẩm Trình cười như không cười, làm Kỷ Nghênh Hạ có chút bực mình cùng xấu hổ, cô “hừ” một tiếng, xoay người vào trong phòng. Dù sao hôm nay cô cùng mẹ không có sai, cho dù đuổi Tiểu cô đi cũng không trách bọn cô được.
Diệp Cẩm Trình quả thực bị cô gái nhỏ này làm cho tức giận đến buồn cười, rõ ràng anh cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nói, cô ấy liền dựa vào tưởng tượng của mình, cho rằng anh sẽ tức giận, sau đó còn thở phì phì trở về phòng nữa chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro