Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 793
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Diệp Cẩm Trình đành phải đi theo cô vào trong phòng. Anh thấy cô ngồi ở trên mép giường cúi đầu im lặng, anh vừa buồn cười vừa đau lòng, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống sát bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi:
- “Hạ Hạ, hôm nay phát sinh chuyện gì em cũng không có nói cho anh biết, cứ như vậy không để ý tới anh, em không cảm thấy như vậy đối với anh thực không công bằng sao?”
Kỷ Nghênh Hạ hoàn toàn không cảm thấy không công bằng, ngược lại cô lại có chút không nói lý nghĩ, ai kêu Diệp Mạnh Vân là cô của Diệp Cẩm Trình chứ? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô vẫn là đem chuyện xảy ra buổi sáng, nói đại khái cho Diệp Cẩm Trình nghe. Đúng hay sai, đó là tùy anh phân biệt
Sau khi nghe những gì cô vợ nhỏ nói, Diệp Cẩm Trình khịt mũi một tiếng và nói:
- “Không nghĩ tới thôi miên vậy mà không có tác dụng, nếu đã không có tác dụng liền không có tác dụng thôi, trước kia xem bà ta là là Tiểu cô của anh mới thôi miên bà ta, cũng coi như giúp bà ta một phen. Nếu bà ta thích tự mình tìm đường chết, người cháu trai như anh sao có thể ngăn cản được chứ?”
Anh nói xong, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng. Cuộc sống của Tiểu cô trải qua quá an ổn, cũng nên để cho bà ta chịu khổ một chút, chịu mệt mỏi một chút.
Kỷ Nghênh Hạ lại có chút chần chờ, đề nghị:
- “Nếu anh có thể thôi miên bà ta một lần, vậy thì anh cũng có thể thôi miên bà ta lần thứ hai. Dù sao bà ta cũng là Tiểu cô của anh, không bằng anh lại thôi miên bà ta một lần nữa đi?”
Diệp Cẩm Trình nhàn nhạt mà lại uy nghiêm từ chối:
- “Không cần, trên đời này không phải ai cũng có cơ hội bắt đầu lại, xem như nể mặt bà ta là Tiểu cô của anh, anh đã cho bà ta một cơ hội rồi, anh sẽ không cho lần thứ hai. Nếu bà ta cứ thích gây sự thì cứ để cho bà ta gây sự, hao hết tình cảm của người trong nhà, không ai để ý đến bà ta, không ai coi trọng bà ta, cuối cùng bà ta sẽ không gây chuyện nữa.”
Diệp Cẩm Trình nói thực vô tình nhưng Kỷ Nghênh Hạ lại cảm thấy vốn nên như thế. Tuy rằng vừa mới nãy cô vì e ngại Diệp Mạnh Vân là Tiểu cô của Cẩm Trình, nên đã đề nghị anh lại lần nữa thôi miên bà ta. Nhưng trong lòng của cô chưa chắc không muốn để cho Tiểu cô của Cẩm Trình chịu sự trừng phạt. Nếu đã phạm sai lầm, rồi thôi miên là có thể tha thứ, như vậy sao được chứ?
Sau khi Diệp Triển Hoa trở về, Lưu Chí Mai tức giận đem chuyện Diệp Mạnh Vân tới nhà làm ầm ĩ nói một lần, cuối cùng bà còn không quên nói:
- “Diệp Triển Hoa, tôi nhịn em gái của ông nhiều năm như vậy, tôi đều đã có cháu trai, tôi không thể cả một đời đều phải chịu đựng tính khí của bà ta, cho nên tôi không không định nhẫn nhịn nữa.”
Làm con dâu thì làm sao vậy? Làm con dâu liền xứng đáng phải chịu đựng cô em chồng làm khó dễ, phải chịu đựng sự tức giận của cô em chồng sao?
Diệp Triển Hoa ngượng ngùng sờ sờ mũi, đối với việc có một cô em gái càn quấy, ông cũng thực bất đắc dĩ:
- “Khi còn nhỏ Mạnh Vân cũng không phải như vậy, ai ngờ sau khi con bé kết hôn lại biến thành như vậy?”
Lưu Chí Mai nghe người đàn ông của mình nói một cách ba phải, cái nào cũng được, lập tức khí huyết dâng lên:
- “Tôi mặc kệ bà ta biến thành bộ dáng gì, tôi đã nhường nhịn bà ta nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng đã nhẫn nhịn đủ rồi, bà ta không coi tôi thành người một nhà mà đối đãi, cho nên tôi cũng không có ý định đối xử với bà ta như một đứa em gái.”
Trước kia hiếm khi bà trở về nhà một chuyến, khi cô em chồng về nhà mẹ đẻ nhìn thấy bà liền châm chọc, mỉa mai đủ thứ. Khi đó bà cảm thấy mình là chị dâu, cô em chồng cũng đã gả chồng, bà không cần thiết chấp nhặt với cô em chồng. Hơn nữa nhà bọn họ trở về nhà một lần cũng không dễ dàng, không muốn ầm ĩ khiến cho mọi người trong nhà không vui, cho nên có thể nhẫn nhịn liền nhận nhịn. Hiện tại bà không định nhẫn nhịn nữa, nếu nhẫn nhịn nữa thì cả đời bà cũng tiêu luôn.
Diệp Triển Hoa thở dài ngao ngán, Mạnh Vân mặc dù là em gái ruột của ông, nhưng vợ ông đã chung sống với ông hơn ba mươi năm, cảm tình rất sâu, ngay cả cha mẹ cũng không thể thay thế được. Huống chi là một cô em gái không nghe lời, thích gây chuyện chứ, ông trầm giọng nói:
- “Không muốn nhẫn nhịn liền không nhẫn, không có người bắt bà phải nhẫn nhịn.”
Chỉ cần Mạnh Vân hiểu chuyện một chút, cũng sẽ không trêu chọc đến mấy người chị dâu cảu mình, dù sao trong tương lai nhà họ Diệp thì vẫn là do mấy người chị dâu nõi chuyện. Nếu Mạnh Vân không hiểu chuyện, chọc giận mấy người chị dâu, bọn họ liên hợp lại sửa trị Mạnh Vân, thì những người anh trai như ông, cũng không thể làm gì được.
Khóe miệng Lưu Chí Mai giật giật, không cho là đúng nói:
- “Đúng là không có ai bắt tôi phải nhẫn nhịn, nếu những người làm con dâu như chúng tôi không nhẫn nhịn mà nói, đến lúc đó người cha mẹ oán trách sẽ là chúng tôi, mặc kệ khi nào thì con dâu trước sau vẫn là người ngoài.”
Chân mày Diệp Triển Hoa nhăn thành một cái chữ xuyên 川, nói:
- “Chí Mai, lời này bà không nên nói ra, nhiều năm như vậy cha mẹ đối xử với bà cùng mấy người chị dâu như thế nào, trong lòng các người hẳn là rất rõ ràng!”
- “Hạ Hạ, hôm nay phát sinh chuyện gì em cũng không có nói cho anh biết, cứ như vậy không để ý tới anh, em không cảm thấy như vậy đối với anh thực không công bằng sao?”
Kỷ Nghênh Hạ hoàn toàn không cảm thấy không công bằng, ngược lại cô lại có chút không nói lý nghĩ, ai kêu Diệp Mạnh Vân là cô của Diệp Cẩm Trình chứ? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô vẫn là đem chuyện xảy ra buổi sáng, nói đại khái cho Diệp Cẩm Trình nghe. Đúng hay sai, đó là tùy anh phân biệt
Sau khi nghe những gì cô vợ nhỏ nói, Diệp Cẩm Trình khịt mũi một tiếng và nói:
- “Không nghĩ tới thôi miên vậy mà không có tác dụng, nếu đã không có tác dụng liền không có tác dụng thôi, trước kia xem bà ta là là Tiểu cô của anh mới thôi miên bà ta, cũng coi như giúp bà ta một phen. Nếu bà ta thích tự mình tìm đường chết, người cháu trai như anh sao có thể ngăn cản được chứ?”
Anh nói xong, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng. Cuộc sống của Tiểu cô trải qua quá an ổn, cũng nên để cho bà ta chịu khổ một chút, chịu mệt mỏi một chút.
Kỷ Nghênh Hạ lại có chút chần chờ, đề nghị:
- “Nếu anh có thể thôi miên bà ta một lần, vậy thì anh cũng có thể thôi miên bà ta lần thứ hai. Dù sao bà ta cũng là Tiểu cô của anh, không bằng anh lại thôi miên bà ta một lần nữa đi?”
Diệp Cẩm Trình nhàn nhạt mà lại uy nghiêm từ chối:
- “Không cần, trên đời này không phải ai cũng có cơ hội bắt đầu lại, xem như nể mặt bà ta là Tiểu cô của anh, anh đã cho bà ta một cơ hội rồi, anh sẽ không cho lần thứ hai. Nếu bà ta cứ thích gây sự thì cứ để cho bà ta gây sự, hao hết tình cảm của người trong nhà, không ai để ý đến bà ta, không ai coi trọng bà ta, cuối cùng bà ta sẽ không gây chuyện nữa.”
Diệp Cẩm Trình nói thực vô tình nhưng Kỷ Nghênh Hạ lại cảm thấy vốn nên như thế. Tuy rằng vừa mới nãy cô vì e ngại Diệp Mạnh Vân là Tiểu cô của Cẩm Trình, nên đã đề nghị anh lại lần nữa thôi miên bà ta. Nhưng trong lòng của cô chưa chắc không muốn để cho Tiểu cô của Cẩm Trình chịu sự trừng phạt. Nếu đã phạm sai lầm, rồi thôi miên là có thể tha thứ, như vậy sao được chứ?
Sau khi Diệp Triển Hoa trở về, Lưu Chí Mai tức giận đem chuyện Diệp Mạnh Vân tới nhà làm ầm ĩ nói một lần, cuối cùng bà còn không quên nói:
- “Diệp Triển Hoa, tôi nhịn em gái của ông nhiều năm như vậy, tôi đều đã có cháu trai, tôi không thể cả một đời đều phải chịu đựng tính khí của bà ta, cho nên tôi không không định nhẫn nhịn nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm con dâu thì làm sao vậy? Làm con dâu liền xứng đáng phải chịu đựng cô em chồng làm khó dễ, phải chịu đựng sự tức giận của cô em chồng sao?
Diệp Triển Hoa ngượng ngùng sờ sờ mũi, đối với việc có một cô em gái càn quấy, ông cũng thực bất đắc dĩ:
- “Khi còn nhỏ Mạnh Vân cũng không phải như vậy, ai ngờ sau khi con bé kết hôn lại biến thành như vậy?”
Lưu Chí Mai nghe người đàn ông của mình nói một cách ba phải, cái nào cũng được, lập tức khí huyết dâng lên:
- “Tôi mặc kệ bà ta biến thành bộ dáng gì, tôi đã nhường nhịn bà ta nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng đã nhẫn nhịn đủ rồi, bà ta không coi tôi thành người một nhà mà đối đãi, cho nên tôi cũng không có ý định đối xử với bà ta như một đứa em gái.”
Trước kia hiếm khi bà trở về nhà một chuyến, khi cô em chồng về nhà mẹ đẻ nhìn thấy bà liền châm chọc, mỉa mai đủ thứ. Khi đó bà cảm thấy mình là chị dâu, cô em chồng cũng đã gả chồng, bà không cần thiết chấp nhặt với cô em chồng. Hơn nữa nhà bọn họ trở về nhà một lần cũng không dễ dàng, không muốn ầm ĩ khiến cho mọi người trong nhà không vui, cho nên có thể nhẫn nhịn liền nhận nhịn. Hiện tại bà không định nhẫn nhịn nữa, nếu nhẫn nhịn nữa thì cả đời bà cũng tiêu luôn.
Diệp Triển Hoa thở dài ngao ngán, Mạnh Vân mặc dù là em gái ruột của ông, nhưng vợ ông đã chung sống với ông hơn ba mươi năm, cảm tình rất sâu, ngay cả cha mẹ cũng không thể thay thế được. Huống chi là một cô em gái không nghe lời, thích gây chuyện chứ, ông trầm giọng nói:
- “Không muốn nhẫn nhịn liền không nhẫn, không có người bắt bà phải nhẫn nhịn.”
Chỉ cần Mạnh Vân hiểu chuyện một chút, cũng sẽ không trêu chọc đến mấy người chị dâu cảu mình, dù sao trong tương lai nhà họ Diệp thì vẫn là do mấy người chị dâu nõi chuyện. Nếu Mạnh Vân không hiểu chuyện, chọc giận mấy người chị dâu, bọn họ liên hợp lại sửa trị Mạnh Vân, thì những người anh trai như ông, cũng không thể làm gì được.
Khóe miệng Lưu Chí Mai giật giật, không cho là đúng nói:
- “Đúng là không có ai bắt tôi phải nhẫn nhịn, nếu những người làm con dâu như chúng tôi không nhẫn nhịn mà nói, đến lúc đó người cha mẹ oán trách sẽ là chúng tôi, mặc kệ khi nào thì con dâu trước sau vẫn là người ngoài.”
Chân mày Diệp Triển Hoa nhăn thành một cái chữ xuyên 川, nói:
- “Chí Mai, lời này bà không nên nói ra, nhiều năm như vậy cha mẹ đối xử với bà cùng mấy người chị dâu như thế nào, trong lòng các người hẳn là rất rõ ràng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro