Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 794
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Ông biết những lời mà vợ mình vừa mới nói là lời nói khi tức giận, bất quá là bởi vì Mạnh Vân tới nhà ầm ĩ, nên trong lòng bà ấy tức giận, cho nên ông sẽ không trách bà ấy.
Lưu Chí Mai cũng biết lời nói vừa mới rồi có chút vô cớ gây rối. Nhưng nhiều năm chịu đựng tính khí của Diệp Mạnh Vân như vậy, bà cùng hai người chị em dâu hoặc nhiều hoặc ít đều vẫn là xem ở mặt mũi của cha mẹ chồng, mới chịu đựng không phát tác. Bằng không làm sao bọn họ sẽ nén giận mấy chục năm chứ?
Bây giờ bà đang tức giận trong lòng và không có nơi nào để phát ra, bất quá là phát tiết ở trong lời nói mà thôi.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm, nói:
- “Cha mẹ đối xử rất tốt với chúng tôi, nhưng bọn họ cũng đối xử rất tốt với Mạnh Vân. Tuy rằng mấy năm trước, Mạnh Vân bởi vì cha mẹ không quan tâm đến chuyện nhà chồng của bà ta, mà tức giận với cha mẹ mà rất ít khi về nhà. Nhưng mỗi lần về tới nhà, khi Mạnh Vân làm ầm ĩ, cha mẹ nhiều nhất là mắng bà ta hai câu, nhưng cũng không có làm cụ thể gì a?”
Cũng không phải bà có lòng oán hận đối cha mẹ, thái độ của mấy chị em dâu các bà đối cô em chồng phần lớn xuất phát từ thái độ của cha mẹ chồng đối với cô em chồng. Nếu cha mẹ chồng hung hăng giáo huấn cô em chồng, thì mấy chị em dâu các bà cũng sẽ không nhường nhịn cô em chồng như vậy. Nhưng mỗi lần cô em chồng tới trong nhà gây sự, thì cha mẹ chồng đều là nhẹ tay xử lý, bà cùng hai người chị em dâu cũng chỉ có thể chịu đựng cô em chồng. Dù sao mấy chị em dâu các bà cũng không muốn cả nhà ầm ĩ lên, như vậy thì quá khó coi.
- “Cha mẹ đã lớn tuổi cho nên không thể nghĩ được nhiều như vậy, nếu bà không muốn nhẫn nhịn Mạnh Vân liền không cần phải nhẫn nhịn, nó cũng nên hiểu chuyện.”
Diệp Triển Hoa cười khổ, Mạnh Vân là con gái út và cũng là cô con gái duy nhất của cha mẹ, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều vô số lần, cha mẹ cưng chiều Mạnh Vân đã thành thói quen. Cho dù sau này Mạnh Vân đã gả chồng, nó trở về nhà giày vò, cha mẹ cũng chỉ có thể mắng nó vài câu, đã thực không tồi. Có lẽ ở trong lòng cha mẹ, chỉ cần Mạnh Vân không phạm sai lầm lớn, bọn họ đều sẽ được ngày nào hay ngày ấy.
Lưu Chí Mai cũng không có lạc quan như Diệp Triển Hoa vậy, nhưng mà nếu Diệp Mạnh Vân muốn đi đến đại viện cáo trạng, bà cũng không sợ bà ta. Dù sao Lưu Chí Mai bà đứng ngồi đều ngay thẳng, không sợ bà ta cáo trạng.
Ngày thứ hai, khi đi đến trường học, Kỷ Nghênh Hạ đầu tiên là đi đến ký túc xá, khi cô tới ký túc xá lại nhìn thấy Kỷ Nghênh Xuân đang ngồi ở đó chờ cô. Cô hơi nhướng đôi lông mày xinh đẹpc, lớn tiếng hỏi:
- “Sớm như vậy?”
Nhưng Kỷ Nghênh Xuân lại nhìn những người bên cạnh, lôi kéo Kỷ Nghênh Hạ đi ra khỏi ký túc xá. Hai người đứng ở hành lang, Kỷ Nghênh Xuân nhỏ giọng hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, vị Tiểu cô kia của Diệp Cẩm Trình sau khi trở về, có cáo trạng với ông bà nội của Diệp Cẩm Trình hay không?”
Sau khi trở về, cô ta nằm xuống giường suy nghĩ, cảm thấy ngày hôm qua cô ta mắng Tiểu cô của Diệp Cẩm Trình, là cô ta có chút cuồng vọng. Nếu Tiểu cô của Diệp Cẩm Trình ở trước mặt ông bà nội của Diệp Cẩm Trình nói cái gì đó, chịu tội chẳng phải là Kỷ Nghênh Hạ sao? Cho nên, sáng sớm hôm nay cô ta mới có thể thật sớm đi tới ký túc xá của Kỷ Nghênh Hạ chờ cô ấy, hỏi tình huống một chút.
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu, cô cũng cảm thấy kỳ quái, dựa vào tính khí của Tiểu cô, sau khi bà ta trở về, khẳng định sẽ đi đại viện tìm ông bà nội để cáo trạng. Nhưng cô lại không nghe được động tĩnh gì, chẳng lẽ bà ta không có đi cáo trạng sao? Hoặc là bà ta đổi tính rồi?
Cô lắc đầu, bao nhiêu năm rồi tính tình Tiểu cô vẫn như vậy, sao có thể đổi tính trong thời gian ngắn như vậy. Cô nghĩ đến sắc mặt âm u của của Dượng Út ngày hôm qua, cô tựa hồ như đã hiểu được nguyên nhân, nghĩ đến nhất định là Dượng Út đã làm cái gì rồi.
Kỷ Nghênh Xuân nhẹ nhàng thở ra, không có liền tốt, cô ta sợ bởi vì sự lỗ mãng của mình mà hại Kỷ Nghênh Hạ.
Kỷ Nghênh Hạ lại hỏi về chuyện của Hàn Dương :
- “Anh ta còn dây dưa với cô không?”
Kỷ Nghênh Xuân cũng lắc đầu, nghi hoặc nói:
- “Ngày hôm qua anh ta còn mang theo cháu trai tới kêu tôi là thím, hôm nay gặp được tôi, lại trực tiếp đi qua, xem như tôi không tồn tại, hay là anh ta đã biết khó mà lui rồi?”
Kỷ Nghênh Hạ nhếch môi cười, nghĩ đến một từ “lạt mềm buộc chặt” a.
Trong mắt cô mang theo ý cười hỏi:
- “Không phải cô bối rối với việc anh ta dây dưa cô hay sao, hiện tại anh ta không dây dưa cô, không phải cô nên cao hứng sao?”
Sau đó, cô lại xoay chuyển lời nói, nhướng mày hỏi:
- “Chẳng lẽ, cô thích anh ta rồi, cho nên khi anh ta không tới quấn lấy cô, ngược lại cô lại mất mát không thôi?”
Kỷ Nghênh Xuân đầu tiên là gật đầu, cô ta xác thật nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ nói cô ta thích Hàn Dương, cô ta trực tiếp lắc đầu. Cô ta thực sự khẳng định là mình không có thích Hàn Dương, trong lòng cũng không có mất mát, chỉ là cảm thấy thực nghi hoặc mà thôi.
Trong lòng Kỷ Nghênh Hạ hơi nhẹ nhàng, xem ra Kỷ Nghênh Xuân đối với người sinh viên kêu Hàn Dương kia, không có bất luận tình cảm gì, bất kể là bên ngoài hay bên trong!
………..
Lưu Chí Mai cũng biết lời nói vừa mới rồi có chút vô cớ gây rối. Nhưng nhiều năm chịu đựng tính khí của Diệp Mạnh Vân như vậy, bà cùng hai người chị em dâu hoặc nhiều hoặc ít đều vẫn là xem ở mặt mũi của cha mẹ chồng, mới chịu đựng không phát tác. Bằng không làm sao bọn họ sẽ nén giận mấy chục năm chứ?
Bây giờ bà đang tức giận trong lòng và không có nơi nào để phát ra, bất quá là phát tiết ở trong lời nói mà thôi.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm, nói:
- “Cha mẹ đối xử rất tốt với chúng tôi, nhưng bọn họ cũng đối xử rất tốt với Mạnh Vân. Tuy rằng mấy năm trước, Mạnh Vân bởi vì cha mẹ không quan tâm đến chuyện nhà chồng của bà ta, mà tức giận với cha mẹ mà rất ít khi về nhà. Nhưng mỗi lần về tới nhà, khi Mạnh Vân làm ầm ĩ, cha mẹ nhiều nhất là mắng bà ta hai câu, nhưng cũng không có làm cụ thể gì a?”
Cũng không phải bà có lòng oán hận đối cha mẹ, thái độ của mấy chị em dâu các bà đối cô em chồng phần lớn xuất phát từ thái độ của cha mẹ chồng đối với cô em chồng. Nếu cha mẹ chồng hung hăng giáo huấn cô em chồng, thì mấy chị em dâu các bà cũng sẽ không nhường nhịn cô em chồng như vậy. Nhưng mỗi lần cô em chồng tới trong nhà gây sự, thì cha mẹ chồng đều là nhẹ tay xử lý, bà cùng hai người chị em dâu cũng chỉ có thể chịu đựng cô em chồng. Dù sao mấy chị em dâu các bà cũng không muốn cả nhà ầm ĩ lên, như vậy thì quá khó coi.
- “Cha mẹ đã lớn tuổi cho nên không thể nghĩ được nhiều như vậy, nếu bà không muốn nhẫn nhịn Mạnh Vân liền không cần phải nhẫn nhịn, nó cũng nên hiểu chuyện.”
Diệp Triển Hoa cười khổ, Mạnh Vân là con gái út và cũng là cô con gái duy nhất của cha mẹ, từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều vô số lần, cha mẹ cưng chiều Mạnh Vân đã thành thói quen. Cho dù sau này Mạnh Vân đã gả chồng, nó trở về nhà giày vò, cha mẹ cũng chỉ có thể mắng nó vài câu, đã thực không tồi. Có lẽ ở trong lòng cha mẹ, chỉ cần Mạnh Vân không phạm sai lầm lớn, bọn họ đều sẽ được ngày nào hay ngày ấy.
Lưu Chí Mai cũng không có lạc quan như Diệp Triển Hoa vậy, nhưng mà nếu Diệp Mạnh Vân muốn đi đến đại viện cáo trạng, bà cũng không sợ bà ta. Dù sao Lưu Chí Mai bà đứng ngồi đều ngay thẳng, không sợ bà ta cáo trạng.
Ngày thứ hai, khi đi đến trường học, Kỷ Nghênh Hạ đầu tiên là đi đến ký túc xá, khi cô tới ký túc xá lại nhìn thấy Kỷ Nghênh Xuân đang ngồi ở đó chờ cô. Cô hơi nhướng đôi lông mày xinh đẹpc, lớn tiếng hỏi:
- “Sớm như vậy?”
Nhưng Kỷ Nghênh Xuân lại nhìn những người bên cạnh, lôi kéo Kỷ Nghênh Hạ đi ra khỏi ký túc xá. Hai người đứng ở hành lang, Kỷ Nghênh Xuân nhỏ giọng hỏi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, vị Tiểu cô kia của Diệp Cẩm Trình sau khi trở về, có cáo trạng với ông bà nội của Diệp Cẩm Trình hay không?”
Sau khi trở về, cô ta nằm xuống giường suy nghĩ, cảm thấy ngày hôm qua cô ta mắng Tiểu cô của Diệp Cẩm Trình, là cô ta có chút cuồng vọng. Nếu Tiểu cô của Diệp Cẩm Trình ở trước mặt ông bà nội của Diệp Cẩm Trình nói cái gì đó, chịu tội chẳng phải là Kỷ Nghênh Hạ sao? Cho nên, sáng sớm hôm nay cô ta mới có thể thật sớm đi tới ký túc xá của Kỷ Nghênh Hạ chờ cô ấy, hỏi tình huống một chút.
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu, cô cũng cảm thấy kỳ quái, dựa vào tính khí của Tiểu cô, sau khi bà ta trở về, khẳng định sẽ đi đại viện tìm ông bà nội để cáo trạng. Nhưng cô lại không nghe được động tĩnh gì, chẳng lẽ bà ta không có đi cáo trạng sao? Hoặc là bà ta đổi tính rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lắc đầu, bao nhiêu năm rồi tính tình Tiểu cô vẫn như vậy, sao có thể đổi tính trong thời gian ngắn như vậy. Cô nghĩ đến sắc mặt âm u của của Dượng Út ngày hôm qua, cô tựa hồ như đã hiểu được nguyên nhân, nghĩ đến nhất định là Dượng Út đã làm cái gì rồi.
Kỷ Nghênh Xuân nhẹ nhàng thở ra, không có liền tốt, cô ta sợ bởi vì sự lỗ mãng của mình mà hại Kỷ Nghênh Hạ.
Kỷ Nghênh Hạ lại hỏi về chuyện của Hàn Dương :
- “Anh ta còn dây dưa với cô không?”
Kỷ Nghênh Xuân cũng lắc đầu, nghi hoặc nói:
- “Ngày hôm qua anh ta còn mang theo cháu trai tới kêu tôi là thím, hôm nay gặp được tôi, lại trực tiếp đi qua, xem như tôi không tồn tại, hay là anh ta đã biết khó mà lui rồi?”
Kỷ Nghênh Hạ nhếch môi cười, nghĩ đến một từ “lạt mềm buộc chặt” a.
Trong mắt cô mang theo ý cười hỏi:
- “Không phải cô bối rối với việc anh ta dây dưa cô hay sao, hiện tại anh ta không dây dưa cô, không phải cô nên cao hứng sao?”
Sau đó, cô lại xoay chuyển lời nói, nhướng mày hỏi:
- “Chẳng lẽ, cô thích anh ta rồi, cho nên khi anh ta không tới quấn lấy cô, ngược lại cô lại mất mát không thôi?”
Kỷ Nghênh Xuân đầu tiên là gật đầu, cô ta xác thật nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại nghe thấy Kỷ Nghênh Hạ nói cô ta thích Hàn Dương, cô ta trực tiếp lắc đầu. Cô ta thực sự khẳng định là mình không có thích Hàn Dương, trong lòng cũng không có mất mát, chỉ là cảm thấy thực nghi hoặc mà thôi.
Trong lòng Kỷ Nghênh Hạ hơi nhẹ nhàng, xem ra Kỷ Nghênh Xuân đối với người sinh viên kêu Hàn Dương kia, không có bất luận tình cảm gì, bất kể là bên ngoài hay bên trong!
………..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro