Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Chương 795

Trời xanh lam lam

2024-10-03 20:47:05

Kỷ Nghênh Hạ kết thúc lớp thư pháp và bước ra khỏi phòng học, một sinh viên nam chặn đường cô. Đôi mày thanh tú của cô cau lại, ngước mắt nhìn lại, là một người mà cô không quen biết.

Cô có chút không kiên nhẫn nói:

- “Vị bạn học này, anh chắn đường của tôi, phiền toái nhường một chút!”

Sau khi nghe những lời của Kỷ Nghênh Hạ, người sinh viên nam kia vẫn không nhúc nhích như cũ, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Kỷ Nghênh Hạ. Cho đến khi phát hiện đối phương không kiên nhẫn, anh ta mới phản ứng lại, ngượng ngùng chậm rãi hỏi:

- “Xin hỏi, bạn có phải là Kỷ Nghênh Hạ không?”

Nghe người này gọi tên mình, Kỷ Nghênh Hạ kinh ngạc nhìn anh ta một cái, cô dám khẳng định là mình chưa thấy qua người này, nhưng làm sao anh ta lại có thể biết cô chứ?

- “Anh là ai?”

Cô nghi hoặc hỏi.

- “Tôi là Tôn Trường Sơn!”

Tôn Trường Sơn nói xong, cười nhẹ một tiếng, trong nụ cười mang theo một tia tự giễu, anh ta tin tưởng cái tên Tôn Trường Sơn này trong trường học hẳn là mọi người trong trường đều biết đi.

Tôn Trường Sơn?

Người này chính là Tôn Trường Sơn sao?

Kỷ Nghênh Hạ đánh giá anh ta một chút, thấy anh ta đeo một cặp kính, dáng dấp lịch sự văn nhã, khí chất có chút giống với Uông Minh Hoa. Nhưng ánh mắt ánh mắt anh ta trong sáng và rộng mở hơn Uông Minh Hoa. Người này cũng không phải là một người kiêu ngạo, tự cao, tự đại, cũng không phải là người hưởng thụ hư vinh.

Thấy phản ứng của cô, Tôn Trường Sơn biết cô đã nghe nói về mình.

- “Tên của tôi nổi tiếng hơn nhiều so với con người của tôi.”

Tôn Trường Sơn tự trêu chọc bản thân mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỷ Nghênh Hạ mím môi, mặc dù cô khó hiểu người này rõ ràng không thích nổi tiếng, nhưng lại khiến cho mọi người trong trường đều biết. Nhưng Kỷ Nghênh Hạ cũng không hỏi đến, dù sao hai người cũng không thân. Cô nghi hoặc hỏi:

- “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Tôn Trường Sơn nhìn về phía Kỷ Nghênh Hạ mang theo sùng bái. Tay trái của anh ta vô ý thức sờ sờ tay phải, gương mặt hơi hơi phiếm hồng, không được tự nhiên “khụ” một tiếng:

- “Cái kia, cái kia, tôi ở phòng hiệu trưởng thấy chữ viết của cô, cô viết thực tốt. Nghe hiệu trưởng nói, cô đang dạy viết thư pháp, tôi, tôi có thể đi theo cô học thư pháp không?”

Kỷ Nghênh Hạ mở to hai mắt, nghi ngờ mình nghe lầm, cô không xác định hỏi:

- “Anh đang nói cái gì?”

Nếu đã mở miệng thì Tôn Trường Sơn cũng không còn xấu hổ, anh ta nói thẳng:

- “Kỷ Nghênh Hạ, tôi có thể đi theo cô học tập viết thư pháp không?”

Những lời anh ta nói khiến cho Kỷ Nghênh Hạ xác định vừa mới nãy mình không có nghe lầm. Nếu đã là không phải nghe lầm, cô không chút suy nghĩ nói thẳng:

- “Không thể!”

Nếu chữ viết của Tôn Trường Sơn có thể nổi tiếng toàn trường, nói như vậy chữ viết của anh ta sẽ không quá kém, cô nghĩ, cô còn chưa có cái bản lĩnh để mà dạy anh ta.

Khi Tôn Trường Sơn nghe cô từ chối thì có chút thất vọng:

- “Chẳng lẽ không thể dàn xếp một chút sao?”

Kỷ Nghênh Hạ khẽ lắc đầu từ chối người này đã có nền tảng vững chắc về thư pháp, nếu cô muốn dạy cho anh ta thì nhất định phải dạy riêng một mình anh ta. Hơn nữa, anh ta lại là nam, cô dám khẳng định, nếu cô đồng ý dạy cho anh ta, thì người đàn ông nào đó của cô nhất định sẽ đổ lu dấm. Vì sự thanh tịnh của mình, cô kiên quyết không thể đồng ý.

Tôn Trường Sơn vẫn không muốn bỏ cuộc, hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- “Cô có thể dạy học sinh trong trường, tại sao cô không thể dạy cho tôi?”

Anh ta là thật sự muốn tăng lên khả năng viết thư pháp của mình, khi nhìn thấy chữ viết của Kỷ Nghênh Hạ, anh ta mới nổi lên ý tưởng bái sư. Không nghĩ tới, đối phương lại không đồng ý.

Sắc mặt Kỷ Nghênh Hạ trông có vẻ bình tĩnh, nói:

- “Chữ viết của anh đã viết rất tốt, tôi thực sự không thể dạy anh cái gì.”

Tôn Trường Sơn còn muốn nói điều gì đó, nhưng Kỷ Nghênh Hạ không muốn nói chuyện với anh ta nữa, cô liền cáo từ rời đi.

Tôn Trường Sơn nhìn bóng lưng của Kỷ Nghênh Hạ, nghĩ đến biểu tình run rẩy trên mặt hiệu trưởng khi anh ta nói muốn bái Kỷ Nghênh Hạ làm thầy. Lúc ấy anh ta còn nghi hoặc, hiện tại anh ta cũng hiểu được, việc anh ta muốn bái Kỷ Nghênh Hạ làm thầy thực sự là ý nghĩ hão huyền .

......

Kỷ Nghênh Hạ đi được vài bước, Chu Thanh Lăng lại ngăn cô lại. Cô rất bất đắc dĩ, còn có để cho cô đi về nhà hay không đây?

- “Chuyện gì?”

Cô hỏi.

Ôm sách trong lòng ngực, Chu Thanh Lăng nhìn nhìn Tôn Trường Sơn ở phía sau, nhỏ giọng hỏi:

- “Tôn Trường Sơn kia tìm cậu có chuyện gì vậy?”

Chuyện này ngược lại cũng không có gì khó nói, Kỷ Nghênh Hạ nói thẳng:

- “Anh ta nói muốn tôi dạy anh ta thư pháp.”

Sau khi nghe những gì Kỷ Nghênh Hạ nói, Chu Thanh Lăng sững người tại chỗ, lại nhìn Kỷ Nghênh Hạ một lần nữa, thì phát hiện cô ấy đã đi rồi.

Chu Thanh Lăng bĩu môi, thật không hiểu Tôn Trường Sơn nghĩ như thế nào, một người đàn ông cao lớn như vậy lại muốn một cô gái dạy anh ta thư pháp. Cô ta là bạn học của Kỷ Nghênh Hạ, để cho cô ấy dạy mình thư pháp đều cảm thấy thẹn thùng, vậy mà anh ta còn tìm đến trước mặt Kỷ Nghênh Hạ, cầu được Kỷ Nghênh Hạ dạy, anh ta cũng không ngại mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)

Số ký tự: 0