Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 799
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Trong lòng Vương Tâm Duyệt rất khinh thường, đối với chuyện của nhà họ Diệp thì cô ta đã hỏi thăm rõ ràng hơn bất kì ai khác. Người phụ nữ này rõ ràng đã cùng tiểu tử nhà họ Diệp kia từ hôn, còn da mặt dày nói đã đính hôn với người ta, quả thực không biết xấu hổ. Trong lòng cô ta hừ lạnh, nhưng mà, cô ta muốn chính là đối phương không biết xấu hổ như thế, bằng không cô ta cũng sẽ không nghĩ đến việc xuống tay từ trên người của người phụ nữ này.
Vương Tâm Duyệt che miệng, nói với sự ghen tị và hoài nghi:
- “Cô cũng thật may mắn, thế nhưng đính hôn cùng cháu trai của Diệp lão tướng quân, tôi thật hâm mộ cô.”
Diệp lão tướng quân?
Lý Linh Lỵ giật mình không thôi!
Làm sao cô ta cũng không nghĩ tới Diệp Cẩm Hào là cháu trai của Diệp lão tướng quân.
Đương nhiên Lý Linh Lị biết Diệp lão tướng quân là ai, sự hối hận trong lòng đã có thể bao phủ toàn thân cô ta, rốt cuộc cô ta đã bỏ lỡ cái gì a? Tại sao cô ta lại đẩy Diệp Cẩm Hào đi xa đâu?
Kỳ thật, sâu thẳm trong lòng của cô ta thì cô ta cũng biết rằng giữa mình và Diệp Cẩm Hào có lẽ không có khả năng, chẳng qua là cô ta không cam lòng mà thôi. Cô ta ôm tâm lý may mắn, có lẽ Diệp Cẩm Hào sẽ xem ở tình cảm trước kia, cộng thêm cô ta dây dưa, quấn lấy anh ấy, anh ấy sẽ có lúc mềm lòng, có lẽ sẽ một lần nữa cùng cô ta ở bên nhau. Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng thân phận của anh ấy lại không bình thường đến như vậy.
Khi đã biết thân phận của anh ấy, Lý Linh Lị lại có chút muốn rút lui có trật tự, nếu thân phận của Cẩm Hào bình thường, có lẽ cô ta còn có nắm chắc bắt chẹt được anh ấy. Nhưng anh ấy lại là cháu trai của Diệp lão tướng quân, ngược lại cô ta lại sợ hãi, không dám lại dây dưa không thôi. Cô ta chỉ là một người dân bình thường, Cẩm Hào là con ông cháu cha, thân phận một cái trên trời và một cái dưới mặt đất. Nếu cô lại dây dưa Cẩm Hào, dây dưa đến mức khiến anh ấy không kiên nhẫn, nếu anh ấy làm cái gì đó đối phó với cô ta thì cô cũng không thể làm gì được anh ấy.
Nếu cô ta lại đến dây dưa, cho dù trước đó có chút tình cảm thì cũng sẽ tiêu hao hầu như không còn. Không bằng, về sau lấy chuyện này yêu cầu anh ấy, nhờ anh ấy sau này giúp cô ta tìm một công việc có thể diện ở Bắc Kinh.
- “Nếu không có việc gì mà nói, tôi đi trước một bước.”
Tâm tư thay đổi nên Lý Linh Lị cũng không có tâm tư lại đi tìm Kỷ Nghênh Hạ, cô ta dự định trực tiếp đi nhà ga mua vé ngồi xe lửa về nhà.
Vương Tâm Duyệt không thể tin được nhìn chằm chằm cô ta, hỏi:
- “Không phải cô dự định đi tìm Kỷ Nghênh Hạ sao?”
Lý Linh Lị lắc đầu:
- “Không đi, ba mẹ tôi còn ở trong nhà chờ tôi đây, tôi phải trở về quê nhà.”
Lý linh Lị lại một lần nữa dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô gái này, không biết vì sao cô ta lại nhiệt tình như vậy, hay là cô gái này muốn thông qua Lý Linh Lị cô kết bạn với Kỷ Nghênh Hạ? Vậy thì cô ta liền đã đánh sai bàn tính rồi, bất kể khi nào thì quan hệ giữa mình và Kỷ Nghênh Hạ đều không được tốt lắm.
Vương Tâm Duyệt nhìn Lý Linh Lị xách theo hành lý xoay người liền đi, cô ta tức muốn hộc máu dậm dậm chân, thật là thứ đồ không lên được mặt bàn. Làm sao cô ta có thể không chú ý đến vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương vừa rồi, rõ ràng đã nói cho cô ta biết thân phận của Diệp Cẩm Hào, cô ta lại sợ tới mức lùi bước. Một người không phóng khoáng như vậy, trách không được nhà họ Diệp muốn cùng cô ta từ hôn, thực sự không thể so sánh với Kỷ Nghênh Hạ được.
Cô ta hít một hơi thật sâu, tuy rằng cô ta cùng Kỷ Nghênh Hạ có khúc mắc, cô ta cũng không thể không thừa nhận rằng Kỷ Nghênh Hạ rất lợi hại.
Sắc mặt cô ta âm trầm.
Nghĩ đến, cô ta nghe được tin cha mình tự sát trong tù, nỗi đau tê tâm liệt phổi kia cùng nỗi hận, cô ta hận mẹ mình, hận ba mình, cùng anh trai của mình, càng hận người nhà họ Diệp.
Cô ta hận mẹ cô ta, vì cái gì không thể thành thành thật thật mà ở trong nhà, một hai phải đi ra ngoài trêu chọc thị phi, bằng không ba của cô ta cũng sẽ không bóp chết bà ta.
Cô ta hận ba cô ta, vì cái gì muốn tự sát, khiến cho cô ta hoàn toàn trở thành cô nhi.
Cô ta hận anh trai cô ta, vì cái gì muốn đi đụng vào mẹ của Diệp Cẩm Trình, hại cô ta chỉ có thể cô đơn, một mình chống chọi ở bên ngoài, thậm chí không có lấy một người để dựa vào.
Đương nhiên, cô ta hận nhất là người nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp đều đáng chết, nếu không phải tại người nhà họ Diệp, ba mẹ của cô ta cũng sẽ không nghĩ đến việc điều đến quân khu tỉnh N. Tuy rằng cô ta cảm thấy ở Bắc Kinh cũng không tốt bao nhiêu, nhưng ít nhất ba mẹ và anh trai cô ta đều còn ở đây, cô ta cũng sẽ không trở thành cô nhi.
......
Khi mấy người Kỷ Nghênh Hạ về đến nhà, Lưu Chí Mai đang hái cà chua trong sân, nhìn thấy hai cô gái xa lạ, bà cười nói:
- “Hạ Hạ, hai người này là bạn học của con à?”
Kỷ Nghênh Hạ cũng cười nói:
- “Mẹ, hai người này là bạn học của con, Thẩm Yến Thanh, Triệu Viện Viện. Còn vị này chính là mẹ của tôi.”
- “Chào dì ạ!”
- “Chào dì ạ!”
- “Được, được!”
Lưu Chí Mai bỏ cà chua đã hái vào rổ rau, trên gương mặt vẫn còn nét trẻ tuổi của bà hiện lên nụ cười, khiến cho người khác nhìn thấy liền cảm thấy rất dễ thân cận:
- “Hoan nghênh các cháu tới trong nhà chơi a, đây là cà chua ta mới hái, các con có muốn ăn hay không?”
Vương Tâm Duyệt che miệng, nói với sự ghen tị và hoài nghi:
- “Cô cũng thật may mắn, thế nhưng đính hôn cùng cháu trai của Diệp lão tướng quân, tôi thật hâm mộ cô.”
Diệp lão tướng quân?
Lý Linh Lỵ giật mình không thôi!
Làm sao cô ta cũng không nghĩ tới Diệp Cẩm Hào là cháu trai của Diệp lão tướng quân.
Đương nhiên Lý Linh Lị biết Diệp lão tướng quân là ai, sự hối hận trong lòng đã có thể bao phủ toàn thân cô ta, rốt cuộc cô ta đã bỏ lỡ cái gì a? Tại sao cô ta lại đẩy Diệp Cẩm Hào đi xa đâu?
Kỳ thật, sâu thẳm trong lòng của cô ta thì cô ta cũng biết rằng giữa mình và Diệp Cẩm Hào có lẽ không có khả năng, chẳng qua là cô ta không cam lòng mà thôi. Cô ta ôm tâm lý may mắn, có lẽ Diệp Cẩm Hào sẽ xem ở tình cảm trước kia, cộng thêm cô ta dây dưa, quấn lấy anh ấy, anh ấy sẽ có lúc mềm lòng, có lẽ sẽ một lần nữa cùng cô ta ở bên nhau. Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng thân phận của anh ấy lại không bình thường đến như vậy.
Khi đã biết thân phận của anh ấy, Lý Linh Lị lại có chút muốn rút lui có trật tự, nếu thân phận của Cẩm Hào bình thường, có lẽ cô ta còn có nắm chắc bắt chẹt được anh ấy. Nhưng anh ấy lại là cháu trai của Diệp lão tướng quân, ngược lại cô ta lại sợ hãi, không dám lại dây dưa không thôi. Cô ta chỉ là một người dân bình thường, Cẩm Hào là con ông cháu cha, thân phận một cái trên trời và một cái dưới mặt đất. Nếu cô lại dây dưa Cẩm Hào, dây dưa đến mức khiến anh ấy không kiên nhẫn, nếu anh ấy làm cái gì đó đối phó với cô ta thì cô cũng không thể làm gì được anh ấy.
Nếu cô ta lại đến dây dưa, cho dù trước đó có chút tình cảm thì cũng sẽ tiêu hao hầu như không còn. Không bằng, về sau lấy chuyện này yêu cầu anh ấy, nhờ anh ấy sau này giúp cô ta tìm một công việc có thể diện ở Bắc Kinh.
- “Nếu không có việc gì mà nói, tôi đi trước một bước.”
Tâm tư thay đổi nên Lý Linh Lị cũng không có tâm tư lại đi tìm Kỷ Nghênh Hạ, cô ta dự định trực tiếp đi nhà ga mua vé ngồi xe lửa về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Tâm Duyệt không thể tin được nhìn chằm chằm cô ta, hỏi:
- “Không phải cô dự định đi tìm Kỷ Nghênh Hạ sao?”
Lý Linh Lị lắc đầu:
- “Không đi, ba mẹ tôi còn ở trong nhà chờ tôi đây, tôi phải trở về quê nhà.”
Lý linh Lị lại một lần nữa dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô gái này, không biết vì sao cô ta lại nhiệt tình như vậy, hay là cô gái này muốn thông qua Lý Linh Lị cô kết bạn với Kỷ Nghênh Hạ? Vậy thì cô ta liền đã đánh sai bàn tính rồi, bất kể khi nào thì quan hệ giữa mình và Kỷ Nghênh Hạ đều không được tốt lắm.
Vương Tâm Duyệt nhìn Lý Linh Lị xách theo hành lý xoay người liền đi, cô ta tức muốn hộc máu dậm dậm chân, thật là thứ đồ không lên được mặt bàn. Làm sao cô ta có thể không chú ý đến vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương vừa rồi, rõ ràng đã nói cho cô ta biết thân phận của Diệp Cẩm Hào, cô ta lại sợ tới mức lùi bước. Một người không phóng khoáng như vậy, trách không được nhà họ Diệp muốn cùng cô ta từ hôn, thực sự không thể so sánh với Kỷ Nghênh Hạ được.
Cô ta hít một hơi thật sâu, tuy rằng cô ta cùng Kỷ Nghênh Hạ có khúc mắc, cô ta cũng không thể không thừa nhận rằng Kỷ Nghênh Hạ rất lợi hại.
Sắc mặt cô ta âm trầm.
Nghĩ đến, cô ta nghe được tin cha mình tự sát trong tù, nỗi đau tê tâm liệt phổi kia cùng nỗi hận, cô ta hận mẹ mình, hận ba mình, cùng anh trai của mình, càng hận người nhà họ Diệp.
Cô ta hận mẹ cô ta, vì cái gì không thể thành thành thật thật mà ở trong nhà, một hai phải đi ra ngoài trêu chọc thị phi, bằng không ba của cô ta cũng sẽ không bóp chết bà ta.
Cô ta hận ba cô ta, vì cái gì muốn tự sát, khiến cho cô ta hoàn toàn trở thành cô nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta hận anh trai cô ta, vì cái gì muốn đi đụng vào mẹ của Diệp Cẩm Trình, hại cô ta chỉ có thể cô đơn, một mình chống chọi ở bên ngoài, thậm chí không có lấy một người để dựa vào.
Đương nhiên, cô ta hận nhất là người nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp đều đáng chết, nếu không phải tại người nhà họ Diệp, ba mẹ của cô ta cũng sẽ không nghĩ đến việc điều đến quân khu tỉnh N. Tuy rằng cô ta cảm thấy ở Bắc Kinh cũng không tốt bao nhiêu, nhưng ít nhất ba mẹ và anh trai cô ta đều còn ở đây, cô ta cũng sẽ không trở thành cô nhi.
......
Khi mấy người Kỷ Nghênh Hạ về đến nhà, Lưu Chí Mai đang hái cà chua trong sân, nhìn thấy hai cô gái xa lạ, bà cười nói:
- “Hạ Hạ, hai người này là bạn học của con à?”
Kỷ Nghênh Hạ cũng cười nói:
- “Mẹ, hai người này là bạn học của con, Thẩm Yến Thanh, Triệu Viện Viện. Còn vị này chính là mẹ của tôi.”
- “Chào dì ạ!”
- “Chào dì ạ!”
- “Được, được!”
Lưu Chí Mai bỏ cà chua đã hái vào rổ rau, trên gương mặt vẫn còn nét trẻ tuổi của bà hiện lên nụ cười, khiến cho người khác nhìn thấy liền cảm thấy rất dễ thân cận:
- “Hoan nghênh các cháu tới trong nhà chơi a, đây là cà chua ta mới hái, các con có muốn ăn hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro