Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 801
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Thẩm Yến Thanh trừng mắt liếc nhìn Kỷ Nghênh Xuân, ai bảo cô lắm miệng!
Cô ấy không tin tà, lấy quả chuối vừa mua ra bóc vỏ đưa cho thằng bé. Tiểu Mộ Thừa liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, thấy mẹ mình chỉ cười nhìn cậu bé mà không nói lời nào, cậu bé chậm rãi vươn tay, nhận lấy quả chuối, dùng giọng nói mềm mại của mình nghiêm trang nói một tiếng:
- “Cảm ơn... Cảm ơn...”
Khi Thẩm Yến Thanh thấy thằng bé nhận lấy quả chuối, còn không quên nói tiếng cảm ơn, thì cảm thấy buồn cười không thôi, thằng bé tuổi còn nhỏ đến mức lời nói đều nói không được đầy đủ, vậy mà còn biết nói lời cảm ơn. Cô ấy vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo ở trên mặt thằng bé. Trong miệng Tiểu Mộ Thừa bao vây lấy một ngụm chuối, bị Dì kỳ quái này véo nhẹ khuôn mặt, cậu bé trừng lớn một đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn chằm chằm Thẩm Yến Thanh, dường như đang nói, Dì ơi, vì cái gì dì lại véo con a?
Thẩm Yến Thanh cảm thấy thằng bé vô cùng đáng yêu, lại nhéo cái mũi của thằng bé!
Ông ngoại Hạ nhìn thấy hai cô gái xa lạ, ông đoán có thể là bạn học của Hạ Hạ, nên ông vào nhà ôm cái dưa hấu ra rửa sạch, sau đó gọt đặt trên bàn đá, mời mấy người ăn dưa hấu.
Mọi người sau khi ăn dưa hấu xong, ngồi ở đó nghỉ ngơi. Thẩm Yến Thanh lại không thể ngồi yên, cô ấy chạy đến giàn nho để hái nho, vừa hái vừa ăn, hái xong quả nho, cô ấy ngó thấy bên cạnh thế nhưng có mấy cây đào, cô ấy trực tiếp trèo lên cây đào, đi hái quả đào. Nhìn thấy như vậy, khóe miệng Triệu Viện Viện co giật, trong lòng buồn cười, người không biết còn tưởng rằng đây là một thằng con trai đâu!
Kỷ Nghênh Hạ cũng không cảm thấy động tác của Thẩm Yến Thanh quá khác người, dù sao có đôi khi cô cảm thấy hứng thú lên, cũng sẽ nhảy lên trên chạc cây để hái quả.
Tiểu Mộ Thừa dưới tàng cây nhìn thấy động tác của Dì này, liền hưng phấn vung tay vung chân cổ vũ, chỉ vào Thẩm Yến Thanh, nhỏ giọng ồn ào:
- “Dì... trèo cao, trèo cao, cao...”
Thẩm Yến Thanh nghe thấy giọng nói của Tiểu Mộ Thừa, giọng nói của cô ấy từ trên cây truyền xuống:
- “Tiểu Thừa Thừa, Dì hái quả đào ăn cho con ăn có được hay không?”
Tuy rằng Tiểu Mộ Thừa còn nhỏ nhưng một số lời nói thì cậu bé vẫn có thể nghe hiểu. Cái miệng nhỏ của cậu bé liệt khai cười không ngừng:
- “Đào đào …ăn...Mẹ.. Dì... Đào đào… ăn...”
Kỷ Nghênh Hạ ôm thằng bé vào trong ngực, ôn hòa nói:
- “Dì hái đào đào cho Tiểu Thừa Thừa chúng ta ăn.”
Sau khi hái được mấy quả đào, Thẩm Yến Thanh trực tiếp từ dưới tàng cây nhảy xuống, dọa đến Kỷ Nghênh Xuân cùng Triệu Viện Viện nhảy dựng. Triệu Viện Viện trực tiếp trừng mắt:
- “Yến Thanh, lá gan này của cô cũng quá lớn rồi!”
Thẩm Yến Thanh vỗ vỗ tay, không để bụng nói:
- “Một chút lòng thành mà thôi!”
Loại động tác này trước kia cô ấy thường xuyên làm, cho dù đi học mấy tháng, khi làm lại cũng không thấy cứng ngắc.
Kỷ Nghênh Hạ nhướng mày, tuy rằng Thẩm Yến Thanh không có nội lực, nhưng cô ấy trường kỳ rèn luyện, với thân thủ của cô ấy, từ dưới tàng cây nhảy xuống xác thật là không cần quá lo lắng.
Lưu Chí Mai thấy trong nhà có khách tới, nên bà lại đi ra ngoài một chuyến, đi chợ bán thức ăn mua một rổ món ăn mặn trở về. Ở trong nhà có một vườn rau do chính tay bà trồng, rau dưa ngược lại không thiếu. Trong nhà cũng có gà vịt, cá, nhưng cũng chỉ đủ cho cả nhà ăn, chiêu đãi khách khứa cũng không đủ. Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên Hạ Hạ dẫn bạn bè về nhà chơi, bà nhất định phải chuẩn bị một bữa trưa phong phú một chút, như vậy mới không làm mất mặt mũi của con dâu.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy mẹ chồng đã mua đồ ăn trở về, cô nhờ Kỷ Nghênh Xuân hỗ trợ chiêu đãi khách khứa, còn cô thì đi đến nhà bếp hỗ trợ nấu cơm.
Hai người Kỷ Nghênh Hạ cùng Lưu Chí Mai nấu một bàn lớn với nhiều món ăn, Thẩm Yến Thanh vừa ăn vừa tán thưởng không thôi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, không thể ngờ được đồ ăn cậu nấu ăn ngon như vậy.”
Nếu không phải bụng cô ấy đã no rồi, cô ấy còn muốn ăn thêm một chút.
Triệu Viện Viện cũng có chút kinh ngạc, ngày thường nhìn Kỷ Nghênh Hạ là một bộ dáng mười ngón tay không dính dính nước mùa xuân , không nghĩ tới cô ấy làm đồ ăn lại ăn ngon như vậy, so với đầu bếp ở tiệm cơm cũng không kém.
Kỷ Nghênh Hạ rất vui khi tài nấu nướng của mình nhận được sự tán thưởng:
- “Nếu thích ăn, lần sau tới trong nhà làm khách, tôi lại làm cho cậu ăn.”
Thẩm Yến Thanh gật đầu như giã tỏi, liền hướng về phía tài nấu nướng của Kỷ Nghênh Hạ, sau này cô ấy cũng sẽ tới nhà quấy rầy nhiều hơn.
Sau buổi cơm trưa, Thẩm Yến Thanh cùng Triệu Viện Viện ngồi lại trong chốc lát liền cáo từ ra về. Lúc gần đi, Kỷ Nghênh Hạ hái rất nhiều cà chua, quả đào còn có quả nho, đóng gói cho hai người rồi bảo họ mang về nhà ăn.
Thẩm Yến Thanh cũng không giả vờ khách sáo, trực tiếp nhận lấy. Khi hai người đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Kỷ, Triệu Viện Viện còn có chút ngượng ngùng, hai cô tới nhà Kỷ Nghênh Hạ, sau khi ăn uống xong, thế nhưng còn xách theo đồ vật đi, thật giống như thổ phỉ vậy, ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Yến Thanh liếc mắt nhìn Triệu Viện Viện một cái:
- “Này có cái gì đâu, tôi thích tính cách của Kỷ Nghênh Hạ, mọi người sau này thường xuyên qua lại, lần sau lại đến nhà Kỷ Nghênh Hạ, chỉ cần mang thêm vài thứ cho Tiểu Thừa Thừa không phải là được rồi sao? Cậu chính là nghĩ quá nhiều.”
Triệu Viên viện ngẫm lại thấy cũng phải, hôm nay cô ấy và Yến Thanh cùng nhau tới nhà Kỷ Nghênh Hạ làm khách, cô ấy cảm giác được, mẹ chồng của Kỷ Nghênh Hạ còn có ông ngoại thích Yến Thanh hơn nhiều một chút. Còn cô ấy, tuy rằng bọn họ cũng tận lực chăm sóc đến cô, nhưng lại có vẻ khách sáo có thừa mà thân cận lại không đủ, giống như Yến Thanh là người thân cận nhà bọn họ, còn cô ấy lại là khách.
Cô ấy không tin tà, lấy quả chuối vừa mua ra bóc vỏ đưa cho thằng bé. Tiểu Mộ Thừa liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, thấy mẹ mình chỉ cười nhìn cậu bé mà không nói lời nào, cậu bé chậm rãi vươn tay, nhận lấy quả chuối, dùng giọng nói mềm mại của mình nghiêm trang nói một tiếng:
- “Cảm ơn... Cảm ơn...”
Khi Thẩm Yến Thanh thấy thằng bé nhận lấy quả chuối, còn không quên nói tiếng cảm ơn, thì cảm thấy buồn cười không thôi, thằng bé tuổi còn nhỏ đến mức lời nói đều nói không được đầy đủ, vậy mà còn biết nói lời cảm ơn. Cô ấy vươn tay nhẹ nhàng nhéo nhéo ở trên mặt thằng bé. Trong miệng Tiểu Mộ Thừa bao vây lấy một ngụm chuối, bị Dì kỳ quái này véo nhẹ khuôn mặt, cậu bé trừng lớn một đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn chằm chằm Thẩm Yến Thanh, dường như đang nói, Dì ơi, vì cái gì dì lại véo con a?
Thẩm Yến Thanh cảm thấy thằng bé vô cùng đáng yêu, lại nhéo cái mũi của thằng bé!
Ông ngoại Hạ nhìn thấy hai cô gái xa lạ, ông đoán có thể là bạn học của Hạ Hạ, nên ông vào nhà ôm cái dưa hấu ra rửa sạch, sau đó gọt đặt trên bàn đá, mời mấy người ăn dưa hấu.
Mọi người sau khi ăn dưa hấu xong, ngồi ở đó nghỉ ngơi. Thẩm Yến Thanh lại không thể ngồi yên, cô ấy chạy đến giàn nho để hái nho, vừa hái vừa ăn, hái xong quả nho, cô ấy ngó thấy bên cạnh thế nhưng có mấy cây đào, cô ấy trực tiếp trèo lên cây đào, đi hái quả đào. Nhìn thấy như vậy, khóe miệng Triệu Viện Viện co giật, trong lòng buồn cười, người không biết còn tưởng rằng đây là một thằng con trai đâu!
Kỷ Nghênh Hạ cũng không cảm thấy động tác của Thẩm Yến Thanh quá khác người, dù sao có đôi khi cô cảm thấy hứng thú lên, cũng sẽ nhảy lên trên chạc cây để hái quả.
Tiểu Mộ Thừa dưới tàng cây nhìn thấy động tác của Dì này, liền hưng phấn vung tay vung chân cổ vũ, chỉ vào Thẩm Yến Thanh, nhỏ giọng ồn ào:
- “Dì... trèo cao, trèo cao, cao...”
Thẩm Yến Thanh nghe thấy giọng nói của Tiểu Mộ Thừa, giọng nói của cô ấy từ trên cây truyền xuống:
- “Tiểu Thừa Thừa, Dì hái quả đào ăn cho con ăn có được hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng Tiểu Mộ Thừa còn nhỏ nhưng một số lời nói thì cậu bé vẫn có thể nghe hiểu. Cái miệng nhỏ của cậu bé liệt khai cười không ngừng:
- “Đào đào …ăn...Mẹ.. Dì... Đào đào… ăn...”
Kỷ Nghênh Hạ ôm thằng bé vào trong ngực, ôn hòa nói:
- “Dì hái đào đào cho Tiểu Thừa Thừa chúng ta ăn.”
Sau khi hái được mấy quả đào, Thẩm Yến Thanh trực tiếp từ dưới tàng cây nhảy xuống, dọa đến Kỷ Nghênh Xuân cùng Triệu Viện Viện nhảy dựng. Triệu Viện Viện trực tiếp trừng mắt:
- “Yến Thanh, lá gan này của cô cũng quá lớn rồi!”
Thẩm Yến Thanh vỗ vỗ tay, không để bụng nói:
- “Một chút lòng thành mà thôi!”
Loại động tác này trước kia cô ấy thường xuyên làm, cho dù đi học mấy tháng, khi làm lại cũng không thấy cứng ngắc.
Kỷ Nghênh Hạ nhướng mày, tuy rằng Thẩm Yến Thanh không có nội lực, nhưng cô ấy trường kỳ rèn luyện, với thân thủ của cô ấy, từ dưới tàng cây nhảy xuống xác thật là không cần quá lo lắng.
Lưu Chí Mai thấy trong nhà có khách tới, nên bà lại đi ra ngoài một chuyến, đi chợ bán thức ăn mua một rổ món ăn mặn trở về. Ở trong nhà có một vườn rau do chính tay bà trồng, rau dưa ngược lại không thiếu. Trong nhà cũng có gà vịt, cá, nhưng cũng chỉ đủ cho cả nhà ăn, chiêu đãi khách khứa cũng không đủ. Hơn nữa, hôm nay là lần đầu tiên Hạ Hạ dẫn bạn bè về nhà chơi, bà nhất định phải chuẩn bị một bữa trưa phong phú một chút, như vậy mới không làm mất mặt mũi của con dâu.
Kỷ Nghênh Hạ nhìn thấy mẹ chồng đã mua đồ ăn trở về, cô nhờ Kỷ Nghênh Xuân hỗ trợ chiêu đãi khách khứa, còn cô thì đi đến nhà bếp hỗ trợ nấu cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người Kỷ Nghênh Hạ cùng Lưu Chí Mai nấu một bàn lớn với nhiều món ăn, Thẩm Yến Thanh vừa ăn vừa tán thưởng không thôi:
- “Kỷ Nghênh Hạ, không thể ngờ được đồ ăn cậu nấu ăn ngon như vậy.”
Nếu không phải bụng cô ấy đã no rồi, cô ấy còn muốn ăn thêm một chút.
Triệu Viện Viện cũng có chút kinh ngạc, ngày thường nhìn Kỷ Nghênh Hạ là một bộ dáng mười ngón tay không dính dính nước mùa xuân , không nghĩ tới cô ấy làm đồ ăn lại ăn ngon như vậy, so với đầu bếp ở tiệm cơm cũng không kém.
Kỷ Nghênh Hạ rất vui khi tài nấu nướng của mình nhận được sự tán thưởng:
- “Nếu thích ăn, lần sau tới trong nhà làm khách, tôi lại làm cho cậu ăn.”
Thẩm Yến Thanh gật đầu như giã tỏi, liền hướng về phía tài nấu nướng của Kỷ Nghênh Hạ, sau này cô ấy cũng sẽ tới nhà quấy rầy nhiều hơn.
Sau buổi cơm trưa, Thẩm Yến Thanh cùng Triệu Viện Viện ngồi lại trong chốc lát liền cáo từ ra về. Lúc gần đi, Kỷ Nghênh Hạ hái rất nhiều cà chua, quả đào còn có quả nho, đóng gói cho hai người rồi bảo họ mang về nhà ăn.
Thẩm Yến Thanh cũng không giả vờ khách sáo, trực tiếp nhận lấy. Khi hai người đi ra khỏi cổng lớn nhà họ Kỷ, Triệu Viện Viện còn có chút ngượng ngùng, hai cô tới nhà Kỷ Nghênh Hạ, sau khi ăn uống xong, thế nhưng còn xách theo đồ vật đi, thật giống như thổ phỉ vậy, ngẫm lại đều cảm thấy xấu hổ.
Thẩm Yến Thanh liếc mắt nhìn Triệu Viện Viện một cái:
- “Này có cái gì đâu, tôi thích tính cách của Kỷ Nghênh Hạ, mọi người sau này thường xuyên qua lại, lần sau lại đến nhà Kỷ Nghênh Hạ, chỉ cần mang thêm vài thứ cho Tiểu Thừa Thừa không phải là được rồi sao? Cậu chính là nghĩ quá nhiều.”
Triệu Viên viện ngẫm lại thấy cũng phải, hôm nay cô ấy và Yến Thanh cùng nhau tới nhà Kỷ Nghênh Hạ làm khách, cô ấy cảm giác được, mẹ chồng của Kỷ Nghênh Hạ còn có ông ngoại thích Yến Thanh hơn nhiều một chút. Còn cô ấy, tuy rằng bọn họ cũng tận lực chăm sóc đến cô, nhưng lại có vẻ khách sáo có thừa mà thân cận lại không đủ, giống như Yến Thanh là người thân cận nhà bọn họ, còn cô ấy lại là khách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro