Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 802
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Thẩm Yến Thanh cùng Triệu Viện Viện từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao có thể không hiểu tâm tư của cô ấy:
- “Mọi người đều chơi với nhau, nêu cậu đối xử với người ta thân cận thì người ta cũng tự nhiên cũng thân cận đối với cậu. Nếu bản thân cậu đối xử với người ta đều mang theo khách sáo, thì dĩ nhiên người ta cũng sẽ không chủ động đi đến lấy lòng cậu.”
Triệu Viên viện suy nghĩ sâu xa, tính tình của cô ấy đã quyết định cô ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ cởi mở được như Yến Thanh, trong lòng cô ấy luôn nhịn không được hoài nghi cái này rồi hoài nghi cái kia. Thật vất vả đánh mất sự hoài nghi trong lòng, lại bởi vì do tính tình chất phác của mình, không thể kết giao được bạn bè tri kỷ. Nếu không có Yến Thanh, cô ấy tin tưởng, cô ấy vĩnh viễn không có khả năng cùng Kỷ Nghênh Hạ trở thành bạn bè, còn đi đến nhà Nghênh Hạ làm khách nữa.
......
Sau khi tiễn hai người bạn học đi, Kỷ Nghênh Hạ liền đi thu xếp chỗ ở cho Kỷ Nghênh Xuân. Kỷ Nghênh Xuân nghĩ đến chỗ mà nhà họ Dương đã ở trước kia, cô ta muốn ở chỗ đó:
- “Kỷ Nghênh Hạ, không cần phải sắp xếp một phòng riêng cho tôi, tôi liền ở chỗ mà nhà họ Dương đã ở trước kia là được rồi.”
Kỷ Nghênh Xuân cảm thấy mình chỉ sống ở đây trong hai tháng, không cần thiết phải thu dọn một phòng riêng biệt.
Kỷ Nghênh Hạ lại không đồng ý:
- “Nơi đó là sân trước, một cô gái như cô ở nơi đó không an toàn.”
Nếu cô đã mở miệng để cho Kỷ Nghênh Xuân đến ở trong nhà, cô nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ta.
- “Lúc trước khi thu thập phòng ở, tôi đã thu thập một gian phòng cho Tiểu Mộ Thừa, không bằng cô ở tại nơi đó đi!”
Tiểu Mộ Thừa là con trai của cô, cho nên phòng của thằng bé, cô nhất định là nghiêm túc trang hoàng, để cho Kỷ Nghênh Xuân tạm thời ở đó hai tháng là không có vấn đề gì.
Nếu Kỷ Nghênh Hạ đã có sự sắp xếp, Kỷ Nghênh Xuân cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Sắp xếp phòng cho Kỷ Nghênh Xuân xong, Kỷ Nghênh Hạ liền đi đến phòng của mẹ chồng nhìn nhìn con trai, thấy thằng bé đĩnh cái bụng nhỏ dựa gần bên cạnh bà nội ngủ thơm ngọt, cô hiểu ý cười rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng dự đinh đi về phòng ngủ trưa.
Khi cô đang ngủ phải mơ mơ màng màng, cảm giác có một con muỗi tại trên mặt mình tác quái, cô mơ màng duỗi tay vỗ vỗ con muỗi, xoay người lại tiếp tục ngủ.
Một tiếng cười khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh vào buổi chiều, Kỷ Nghênh Hạ nửa tỉnh nửa mê, hoảng hốt ngửi thấy mùi hương quen thuộc thuộc về người đàn ông nào đó. Cô bỗng nhiên mở to hai con mắt, đối mặt với nụ cười của người đàn ông của mình, giọng nói bởi vì mới vừa tỉnh ngủ cho nên có chút khàn khàn, kinh ngạc hỏi:
- “Sao anh đã trở lại rồi?”
Trong mắt Diệp Cẩm Trình tràn đầy ý cười, giọng nói trầm thấp lại từ tính, hỏi:
- “Làm sao, chẳng lẽ anh không thể trở về?”
Vậy ngược lại cũng không phải.
Diệp Cẩm Trình đã có mấy mấy tuần không trở về, hôm nay anh đột nhiên trở về cho nên cô có chút kinh ngạc mà thôi, nhưng kinh ngạc qua đi liền tràn đầy kinh hỉ.
Diệp Cẩm Trình cũng không để ý đến cô, trực tiếp ôm cô vào trong lòng ngực, hít sâu mấy hơi, đầu chôn ở cái cổ thon dài trắng nõn của cô, lẩm bẩm nói nhỏ:
- “Thật nhớ muốn chết anh rồi!”
Kỷ Nghênh Hạ đột nhiên đỏ mặt, hai người đã không gặp nhau hơn một tháng, cô cũng rất nhớ anh.
Một câu nói nhớ nhung đã khiến cho cơ thể của Kỷ Nghênh Hạ mới vừa rồi còn hơi cứng đờ, trong nháy mắt trở nên mềm mại, cô ngoan ngoãn dựa nằm vào trong lòng ngực của anh, tùy ý để anh ôm mình, đầu tựa vào vai mình.
Cô vợ nhỏ nhu nhược như không có xương, dịu ngoan rúc vào khuỷu tay của anh, không có gì khiến cho Diệp Cẩm Trình cảm thấy thỏa mãn hơn thế này, anh nhẹ nhàng than thở một tiếng:
- “Hạ Hạ, anh không thể cùng em về quê thăm ông bà nội rồi.”
Quân khu Bắc Kinh không thiếu người có tài, tuy anh ở quân khu tỉnh N là đoàn trưởng, nhưng nếu muốn có được một chức vị quan trọng trong Quân khu Bắc Kinh, anh cần phải cạnh tranh với những người khác.
Tuy rằng với nhiều năm chiến công cùng gia thế của anh, có lẽ anh có thể dễ dàng có được một chức vị tớt ở quân khu, nhưng anh càng muốn bằng vào năng lực của mình có được.
Huống chi, ngay cả cô vợ nhỏ muốn ở lại trường đại học dạy học, cũng là dựa vào sự nỗ lực của bản thân cô ấy, anh thân là chồng của Hạ Hạ, lại có một thân vũ lực, cùng người khác cạnh tranh là đã có ưu thế, anh còn có cái gì mà sợ nữa chứ?
Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy Diệp Cẩm Trình không thể đi cùng cô về quê thì có chút thất vọng, cô hơi ngước đôi mắt phượng quyến rũ nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn về phía anh:
- “Là có chuyện gì sao?”
Đối với những chuyện có liên quan đến công tác của Diệp Cẩm Trình, cô chưa bao giờ hỏi nhiều. Dù sao cô cũng biết, có rất nhiều công tác của anh là yêu cầu phải bảo mật, cô không muốn gây khó xử cho anh, cho dù lúc trước anh đã nói sẽ bận rộn hơn một tháng, cuối tuần không về được, cô cũng chỉ quan tâm đến thân thể của anh mà thôi.
Giờ anh khó khăn lắm mới trở về, cho dù anh nói không thể cùng cô về quê, trong lòng cô chỉ có tiếc nuối nhưng cũng không giận lắm. Cẩm Trình mới vừa trở lại Bắc Kinh, hết thảy công tác muốn bắt đầu lại một lần nữa, cho nên bận rộn một chút là chuyện bình thường.
- “Mọi người đều chơi với nhau, nêu cậu đối xử với người ta thân cận thì người ta cũng tự nhiên cũng thân cận đối với cậu. Nếu bản thân cậu đối xử với người ta đều mang theo khách sáo, thì dĩ nhiên người ta cũng sẽ không chủ động đi đến lấy lòng cậu.”
Triệu Viên viện suy nghĩ sâu xa, tính tình của cô ấy đã quyết định cô ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ cởi mở được như Yến Thanh, trong lòng cô ấy luôn nhịn không được hoài nghi cái này rồi hoài nghi cái kia. Thật vất vả đánh mất sự hoài nghi trong lòng, lại bởi vì do tính tình chất phác của mình, không thể kết giao được bạn bè tri kỷ. Nếu không có Yến Thanh, cô ấy tin tưởng, cô ấy vĩnh viễn không có khả năng cùng Kỷ Nghênh Hạ trở thành bạn bè, còn đi đến nhà Nghênh Hạ làm khách nữa.
......
Sau khi tiễn hai người bạn học đi, Kỷ Nghênh Hạ liền đi thu xếp chỗ ở cho Kỷ Nghênh Xuân. Kỷ Nghênh Xuân nghĩ đến chỗ mà nhà họ Dương đã ở trước kia, cô ta muốn ở chỗ đó:
- “Kỷ Nghênh Hạ, không cần phải sắp xếp một phòng riêng cho tôi, tôi liền ở chỗ mà nhà họ Dương đã ở trước kia là được rồi.”
Kỷ Nghênh Xuân cảm thấy mình chỉ sống ở đây trong hai tháng, không cần thiết phải thu dọn một phòng riêng biệt.
Kỷ Nghênh Hạ lại không đồng ý:
- “Nơi đó là sân trước, một cô gái như cô ở nơi đó không an toàn.”
Nếu cô đã mở miệng để cho Kỷ Nghênh Xuân đến ở trong nhà, cô nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ta.
- “Lúc trước khi thu thập phòng ở, tôi đã thu thập một gian phòng cho Tiểu Mộ Thừa, không bằng cô ở tại nơi đó đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Mộ Thừa là con trai của cô, cho nên phòng của thằng bé, cô nhất định là nghiêm túc trang hoàng, để cho Kỷ Nghênh Xuân tạm thời ở đó hai tháng là không có vấn đề gì.
Nếu Kỷ Nghênh Hạ đã có sự sắp xếp, Kỷ Nghênh Xuân cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Sắp xếp phòng cho Kỷ Nghênh Xuân xong, Kỷ Nghênh Hạ liền đi đến phòng của mẹ chồng nhìn nhìn con trai, thấy thằng bé đĩnh cái bụng nhỏ dựa gần bên cạnh bà nội ngủ thơm ngọt, cô hiểu ý cười rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, cũng dự đinh đi về phòng ngủ trưa.
Khi cô đang ngủ phải mơ mơ màng màng, cảm giác có một con muỗi tại trên mặt mình tác quái, cô mơ màng duỗi tay vỗ vỗ con muỗi, xoay người lại tiếp tục ngủ.
Một tiếng cười khẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh vào buổi chiều, Kỷ Nghênh Hạ nửa tỉnh nửa mê, hoảng hốt ngửi thấy mùi hương quen thuộc thuộc về người đàn ông nào đó. Cô bỗng nhiên mở to hai con mắt, đối mặt với nụ cười của người đàn ông của mình, giọng nói bởi vì mới vừa tỉnh ngủ cho nên có chút khàn khàn, kinh ngạc hỏi:
- “Sao anh đã trở lại rồi?”
Trong mắt Diệp Cẩm Trình tràn đầy ý cười, giọng nói trầm thấp lại từ tính, hỏi:
- “Làm sao, chẳng lẽ anh không thể trở về?”
Vậy ngược lại cũng không phải.
Diệp Cẩm Trình đã có mấy mấy tuần không trở về, hôm nay anh đột nhiên trở về cho nên cô có chút kinh ngạc mà thôi, nhưng kinh ngạc qua đi liền tràn đầy kinh hỉ.
Diệp Cẩm Trình cũng không để ý đến cô, trực tiếp ôm cô vào trong lòng ngực, hít sâu mấy hơi, đầu chôn ở cái cổ thon dài trắng nõn của cô, lẩm bẩm nói nhỏ:
- “Thật nhớ muốn chết anh rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Nghênh Hạ đột nhiên đỏ mặt, hai người đã không gặp nhau hơn một tháng, cô cũng rất nhớ anh.
Một câu nói nhớ nhung đã khiến cho cơ thể của Kỷ Nghênh Hạ mới vừa rồi còn hơi cứng đờ, trong nháy mắt trở nên mềm mại, cô ngoan ngoãn dựa nằm vào trong lòng ngực của anh, tùy ý để anh ôm mình, đầu tựa vào vai mình.
Cô vợ nhỏ nhu nhược như không có xương, dịu ngoan rúc vào khuỷu tay của anh, không có gì khiến cho Diệp Cẩm Trình cảm thấy thỏa mãn hơn thế này, anh nhẹ nhàng than thở một tiếng:
- “Hạ Hạ, anh không thể cùng em về quê thăm ông bà nội rồi.”
Quân khu Bắc Kinh không thiếu người có tài, tuy anh ở quân khu tỉnh N là đoàn trưởng, nhưng nếu muốn có được một chức vị quan trọng trong Quân khu Bắc Kinh, anh cần phải cạnh tranh với những người khác.
Tuy rằng với nhiều năm chiến công cùng gia thế của anh, có lẽ anh có thể dễ dàng có được một chức vị tớt ở quân khu, nhưng anh càng muốn bằng vào năng lực của mình có được.
Huống chi, ngay cả cô vợ nhỏ muốn ở lại trường đại học dạy học, cũng là dựa vào sự nỗ lực của bản thân cô ấy, anh thân là chồng của Hạ Hạ, lại có một thân vũ lực, cùng người khác cạnh tranh là đã có ưu thế, anh còn có cái gì mà sợ nữa chứ?
Kỷ Nghênh Hạ nghe thấy Diệp Cẩm Trình không thể đi cùng cô về quê thì có chút thất vọng, cô hơi ngước đôi mắt phượng quyến rũ nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn về phía anh:
- “Là có chuyện gì sao?”
Đối với những chuyện có liên quan đến công tác của Diệp Cẩm Trình, cô chưa bao giờ hỏi nhiều. Dù sao cô cũng biết, có rất nhiều công tác của anh là yêu cầu phải bảo mật, cô không muốn gây khó xử cho anh, cho dù lúc trước anh đã nói sẽ bận rộn hơn một tháng, cuối tuần không về được, cô cũng chỉ quan tâm đến thân thể của anh mà thôi.
Giờ anh khó khăn lắm mới trở về, cho dù anh nói không thể cùng cô về quê, trong lòng cô chỉ có tiếc nuối nhưng cũng không giận lắm. Cẩm Trình mới vừa trở lại Bắc Kinh, hết thảy công tác muốn bắt đầu lại một lần nữa, cho nên bận rộn một chút là chuyện bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro