Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 804
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu, giữ tay anh lại và nhẹ nhàng an ủi:
- “Công tác của anh quan trọng hơn, lần này trở về em muốn đưa ông bà nội lên đây chơi một đoạn thời gian. Hai ông bà lão tuy rằng không muốn ở nơi này thời gian dài, nhưng tới chơi mấy tháng, hẳn là bọn họ vẫn là bằng lòng.”
Diệp Cẩm Trình “ừ” một tiếng:
- “Nếu khi tới đây không yên tâm, em nhờ anh họ của em đưa các người đến Bắc Kinh.”
Sau khi nói xong mọi chuyện, Kỷ Nghênh Hạ từ trong lòng ngực Diệp Cẩm Trình ngồi dậy:
- “Kỷ Nghênh Xuân muốn sống ở chỗ này hai tháng, cô ta nói muốn lợi dụng thời gian nghỉ hè để tìm một công việc tạm thời để làm.”
Diệp Cẩm Trình từ trong khoan mũi “hừ” một tiếng, ngay cả bây giờ thì Diệp Cẩm Trình cũng không cho Kỷ Nghênh Xuân sắc mặt tốt với
gì, nghĩ đến cô ta muốn sống ở trong nhà hai tháng, mà Hạ Hạ còn không có ở nhà, trong lòng anh liền tràn đầy không tình nguyện.
Kỷ Nghênh Hạ buồn cười nhìn gương mặt đen thui của anh, nói:
- “Dù sao hai tháng này anh cũng không có về nhà, cô ta có không ở đây hay không thì có cái gì khác nhau đâu? Phiền phức cũng không phiền phức đến anh a.”
Diệp Cẩm Trình lại “hừ” một tiếng:
- “Cô gái Kỷ Nghênh Xuân này trước kia đối xử khắc nghiệt với em như vậy, hiện tại thế nhưng lại tới quấn lấy em, cô ta thật đúng là cầm lên được thì cũng buông xuống được. Nhưng mà vì nể mặt cô ta là chọ họ của em, anh cũng không so đo với cô ta. Tốt nhất sau này cô ta không làm tổn thương đến em nữa, bằng không anh sẽ không tha cho cô ta.”
Tuy rằng Kỷ Nghênh Xuân đã sửa lại tính tình, cũng thường xuyên đến nhà chơi, nhưng mà người nhà họ Diệp bao gồm ông ngoại đối xử với cô ta đều là không nóng cũng không lạnh. Mà Kỷ Nghênh Xuân dường như cũng không thèm để ý, vẫn thường xuyên đến như cũ. Cô ta đã quyết tâm thay đổi, còn mỗi ngày bày ra gương mặt tươi cười với cô, cho dù trái tim Kỷ Nghênh Hạ có sắt đá đến đâu thì cũng sẽ mềm lòng.
- “Nếu cô ta đã có quyết tâm thay đổi, dĩ nhiên sẽ không làm những chuyện khiến người khác thất vọng nữa. Những gì cô ta đã làm trong vài tháng qua ai cũng thấy rõ như ban ngày, anh không cần lo lắng.”
Nói đến cùng Kỷ Nghênh Xuân là chị họ của cô, cô ta gặp nhiều trắc trở như vậy mới biết được hối lỗi sửa sai. Cho dù cô không muốn quan tâm đến cô ta, nhưng xem như nể mặt ông bà nội, xem ở việc cô ta giống như viên kẹo dẻo dính vào cô. Vì vậy việc cô lại một lần nữa tiếp nhận cô ta cũng không tính là quá khó khăn.
Diệp Cẩm Trình thật vất vả trở về nhà một chuyến, anh không muốn nhắc tới Kỷ Nghênh Xuân. Anh nhìn thấy cô vợ nhỏ ngồi dậy, tựa hồ là muốn đi ra ngoài, đôi lông mày kiếm của anh hơi nhúc nhích:
- “Hạ Hạ, em muốn dậy sao?”
Kỷ Nghênh Hạ gật đầu, tùy ý dùng tay vén mái tóc dài của mình, sau đó lấy ra dây chun buộc lỏng lẻo một cái:
- “Không biết Thừa Thừa thức dậy chưa nữa?”
Diệp Cẩm Trình dựa vào đầu giường, lười biếng nói:
- “Đã tỉnh, mẹ dẫn thằng bé đi ra ngoài chơi, em không cần lo lắng.”
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ, cũng đến giờ dậy rồi, không biết Cẩm Hào có được nghỉ không. Nếu hôm nay Cẩm Hào trở về, tối nay cô sẽ phải chuẩn bị thêm đồ ăn, vừa nói cô vừa chuẩn bị xuống giường, bên cạnh bỗng nhiên vươn hai cánh tay, ôm cô đặt ở trên giường. Kỷ Nghênh Hạ ngơ ngác nhìn về phía anh:
- “Anh làm gì vậy?”
Trong mắt Diệp Cẩm Trình lộ ra vẻ trêu tức, anh lật người đè lên trên người, một tay nhéo mông cô, giong nói trầm thấp mà từ tính:
- “Em nói xem anh làm cái gì?”
Kỷ Nghênh Hạ có chút xấu hổ, trừng mắt liếc nhìn anh một cái:
- “Anh véo em làm cái gì?”
- “A!”
Diệp Cẩm Trình nhẹ nhàng cười một tiếng, ý nghĩa trong nụ cười đó khiến cho Kỷ Nghênh Hạ không hiểu sao cảm thấy rằng cô không nên hỏi thêm nữa. Vì thế cô rất thức thời im miệng, chỉ lấy đôi mắt trừng anh một cái.
Kỷ Nghênh Hạ nhắm chặt miệng, không buồn lên tiếng. Diệp Cẩm Trình lại có vẻ như không hài lòng, ủy khuất nói:
- “Chúng ta đã lâu không gặp nhau như vậy, trong lòng em chỉ nghĩ người khác, cứ như vậy không muốn ở cùng một chỗ với anh sao?”
Làm sao lại không muốn a, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, hai người bọn họ trốn ở trong phòng cũng không thích hợp a?
Làm sao lại không thích hợp, Diệp Cẩm Trình lại cảm thấy rất thích hợp, vợ chồng anh ở phòng riêng của mình, quan tâm gì đến việc của người khác chứ?
- “Một đoạn thời gian kế tiếp, chúng ta cũng không thể gặp mặt, em liền cam lòng bỏ anh sao?”
Diệp Cẩm Trình gắt gao đè người ở dưới thân, nói như thể anh rất ủy khuất vậy.
Tuy rằng Kỷ Nghênh Hạ cũng rất luyến tiếc anh, nhưng làm sao lại giống như anh nói ủy khuất như vậy? Đến lúc đó, chuyện của anh cũng đã xong xuôi, mà cô cũng từ quê trở về, không phải là có thể gặp nhau sao? Bất quá chỉ có thời gian hai tháng mà thôi.
- “Luyến tiếc cũng không có cách nào a?”
Kỷ Nghênh Hạ thật sự rất bất đắc dĩ, con trai cũng muốn dỗ dành, ba ba của con trai cũng muốn dỗ dành.
Diệp Cẩm Trình nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ như thể không có cách nào với anh, kỳ thật trong lòng anh rất đắc ý, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh nói:
- “Nếu như luyến tiếc anh thì hôm nay phải bồi thường thật tốt cho anh đi!”
Nói xong, anh liền cúi đầu xuống, hôn hôn thật mạnh ở treen môi coo.
Bồi thường sao?
Bồi thường như thế nào?
Ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt rực lửa của anh, cô còn có cái gì không hiểu nữa chứ, người này, nói là muốn cô bồi thường, còn không phải mỗi ngày chỉ nghĩ đến những việc này.
- “Công tác của anh quan trọng hơn, lần này trở về em muốn đưa ông bà nội lên đây chơi một đoạn thời gian. Hai ông bà lão tuy rằng không muốn ở nơi này thời gian dài, nhưng tới chơi mấy tháng, hẳn là bọn họ vẫn là bằng lòng.”
Diệp Cẩm Trình “ừ” một tiếng:
- “Nếu khi tới đây không yên tâm, em nhờ anh họ của em đưa các người đến Bắc Kinh.”
Sau khi nói xong mọi chuyện, Kỷ Nghênh Hạ từ trong lòng ngực Diệp Cẩm Trình ngồi dậy:
- “Kỷ Nghênh Xuân muốn sống ở chỗ này hai tháng, cô ta nói muốn lợi dụng thời gian nghỉ hè để tìm một công việc tạm thời để làm.”
Diệp Cẩm Trình từ trong khoan mũi “hừ” một tiếng, ngay cả bây giờ thì Diệp Cẩm Trình cũng không cho Kỷ Nghênh Xuân sắc mặt tốt với
gì, nghĩ đến cô ta muốn sống ở trong nhà hai tháng, mà Hạ Hạ còn không có ở nhà, trong lòng anh liền tràn đầy không tình nguyện.
Kỷ Nghênh Hạ buồn cười nhìn gương mặt đen thui của anh, nói:
- “Dù sao hai tháng này anh cũng không có về nhà, cô ta có không ở đây hay không thì có cái gì khác nhau đâu? Phiền phức cũng không phiền phức đến anh a.”
Diệp Cẩm Trình lại “hừ” một tiếng:
- “Cô gái Kỷ Nghênh Xuân này trước kia đối xử khắc nghiệt với em như vậy, hiện tại thế nhưng lại tới quấn lấy em, cô ta thật đúng là cầm lên được thì cũng buông xuống được. Nhưng mà vì nể mặt cô ta là chọ họ của em, anh cũng không so đo với cô ta. Tốt nhất sau này cô ta không làm tổn thương đến em nữa, bằng không anh sẽ không tha cho cô ta.”
Tuy rằng Kỷ Nghênh Xuân đã sửa lại tính tình, cũng thường xuyên đến nhà chơi, nhưng mà người nhà họ Diệp bao gồm ông ngoại đối xử với cô ta đều là không nóng cũng không lạnh. Mà Kỷ Nghênh Xuân dường như cũng không thèm để ý, vẫn thường xuyên đến như cũ. Cô ta đã quyết tâm thay đổi, còn mỗi ngày bày ra gương mặt tươi cười với cô, cho dù trái tim Kỷ Nghênh Hạ có sắt đá đến đâu thì cũng sẽ mềm lòng.
- “Nếu cô ta đã có quyết tâm thay đổi, dĩ nhiên sẽ không làm những chuyện khiến người khác thất vọng nữa. Những gì cô ta đã làm trong vài tháng qua ai cũng thấy rõ như ban ngày, anh không cần lo lắng.”
Nói đến cùng Kỷ Nghênh Xuân là chị họ của cô, cô ta gặp nhiều trắc trở như vậy mới biết được hối lỗi sửa sai. Cho dù cô không muốn quan tâm đến cô ta, nhưng xem như nể mặt ông bà nội, xem ở việc cô ta giống như viên kẹo dẻo dính vào cô. Vì vậy việc cô lại một lần nữa tiếp nhận cô ta cũng không tính là quá khó khăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Cẩm Trình thật vất vả trở về nhà một chuyến, anh không muốn nhắc tới Kỷ Nghênh Xuân. Anh nhìn thấy cô vợ nhỏ ngồi dậy, tựa hồ là muốn đi ra ngoài, đôi lông mày kiếm của anh hơi nhúc nhích:
- “Hạ Hạ, em muốn dậy sao?”
Kỷ Nghênh Hạ gật đầu, tùy ý dùng tay vén mái tóc dài của mình, sau đó lấy ra dây chun buộc lỏng lẻo một cái:
- “Không biết Thừa Thừa thức dậy chưa nữa?”
Diệp Cẩm Trình dựa vào đầu giường, lười biếng nói:
- “Đã tỉnh, mẹ dẫn thằng bé đi ra ngoài chơi, em không cần lo lắng.”
Cô nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ, cũng đến giờ dậy rồi, không biết Cẩm Hào có được nghỉ không. Nếu hôm nay Cẩm Hào trở về, tối nay cô sẽ phải chuẩn bị thêm đồ ăn, vừa nói cô vừa chuẩn bị xuống giường, bên cạnh bỗng nhiên vươn hai cánh tay, ôm cô đặt ở trên giường. Kỷ Nghênh Hạ ngơ ngác nhìn về phía anh:
- “Anh làm gì vậy?”
Trong mắt Diệp Cẩm Trình lộ ra vẻ trêu tức, anh lật người đè lên trên người, một tay nhéo mông cô, giong nói trầm thấp mà từ tính:
- “Em nói xem anh làm cái gì?”
Kỷ Nghênh Hạ có chút xấu hổ, trừng mắt liếc nhìn anh một cái:
- “Anh véo em làm cái gì?”
- “A!”
Diệp Cẩm Trình nhẹ nhàng cười một tiếng, ý nghĩa trong nụ cười đó khiến cho Kỷ Nghênh Hạ không hiểu sao cảm thấy rằng cô không nên hỏi thêm nữa. Vì thế cô rất thức thời im miệng, chỉ lấy đôi mắt trừng anh một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Nghênh Hạ nhắm chặt miệng, không buồn lên tiếng. Diệp Cẩm Trình lại có vẻ như không hài lòng, ủy khuất nói:
- “Chúng ta đã lâu không gặp nhau như vậy, trong lòng em chỉ nghĩ người khác, cứ như vậy không muốn ở cùng một chỗ với anh sao?”
Làm sao lại không muốn a, nhưng bây giờ là ban ngày ban mặt, hai người bọn họ trốn ở trong phòng cũng không thích hợp a?
Làm sao lại không thích hợp, Diệp Cẩm Trình lại cảm thấy rất thích hợp, vợ chồng anh ở phòng riêng của mình, quan tâm gì đến việc của người khác chứ?
- “Một đoạn thời gian kế tiếp, chúng ta cũng không thể gặp mặt, em liền cam lòng bỏ anh sao?”
Diệp Cẩm Trình gắt gao đè người ở dưới thân, nói như thể anh rất ủy khuất vậy.
Tuy rằng Kỷ Nghênh Hạ cũng rất luyến tiếc anh, nhưng làm sao lại giống như anh nói ủy khuất như vậy? Đến lúc đó, chuyện của anh cũng đã xong xuôi, mà cô cũng từ quê trở về, không phải là có thể gặp nhau sao? Bất quá chỉ có thời gian hai tháng mà thôi.
- “Luyến tiếc cũng không có cách nào a?”
Kỷ Nghênh Hạ thật sự rất bất đắc dĩ, con trai cũng muốn dỗ dành, ba ba của con trai cũng muốn dỗ dành.
Diệp Cẩm Trình nhìn dáng vẻ cô vợ nhỏ như thể không có cách nào với anh, kỳ thật trong lòng anh rất đắc ý, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh nói:
- “Nếu như luyến tiếc anh thì hôm nay phải bồi thường thật tốt cho anh đi!”
Nói xong, anh liền cúi đầu xuống, hôn hôn thật mạnh ở treen môi coo.
Bồi thường sao?
Bồi thường như thế nào?
Ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt rực lửa của anh, cô còn có cái gì không hiểu nữa chứ, người này, nói là muốn cô bồi thường, còn không phải mỗi ngày chỉ nghĩ đến những việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro