Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại (Full)
Chương 806
Trời xanh lam lam
2024-10-03 20:47:05
Anh đi đến nhà bếp, nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, thấy có một con gà liền lấy ra, anh định nấu canh gà để bồi bổ cho cô vợ nhỏ. Anh suy nghĩ một lúc cho thêm một ít đảng sâm, bo bo vào trong canh. Trong lòng của anh hài lòng vô cùng, cảm thấy khi cô vợ nhỏ uống canh xong nhất định sẽ càng thêm hăng hái, đến lúc đó anh lại muốn làm cái gì thì cô ấy cũng sẽ không oán giận.
Canh gà đang hầm trong bếp lò, anh lại chuẩn bị vài món ăn mà cô vợ nhỏ thích rồi mới dừng lại.
Lưu Chí Mai ôm Tiểu Thừa Thừa trở về, nhìn thấy là con trai đang nấu cơm, còn rất kinh ngạc. Tuy rằng thời điểm con dâu mang thai, con trai bà cũng có một đoạn thời gian nấu cơm cho con bé, nhưng người trong nhà thật đúng là chưa bao giờ ăn đồ ăn do con trai nấu, bà cười nói:
- “Làm sao lại là con nấu cơm?”
Tiểu Mộ Thừa nhìn thấy ba ba của mình liền ồn ào:
- “Ba ba... Ba ba...”
Đây là mẹ ruột của mình, Diệp Cẩm Trình không có gì ngượng ngùng:
- “Hạ Hạ mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.”
Về phần tại sao mệt, anh cũng không cần thiết nói ra.
Con trai không nói, nhưng Lưu Chí Mai thân là người từng trải, còn có cái gì không hiểu chứ, bà trừng mắt nhìn con trai của mình, nói thầm một tiếng:
- “Làm thêm nhiều món ăn, Kỷ Nghênh Xuân đang ở đây đâu!”
- “Con biết!”
Diệp Cẩm Trình nói xong liền đi tới nhìn con trai:
- “Ba ba nấu cơm, trên tay con có dầu, để bà nội ôm con đi!”
Tiểu Mộ Thừa dường như nghe hiểu được lời mà ba ba nói, liền ngoan ngoãn không làm ầm ĩ đòi ba ba ôm nữa.
Sau khi Kỷ Nghênh Xuân rời giường, cô ta thật không thể tin được khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như Diệp Cẩm Trình thế nhưng đang đeo tạp dề nấu cơm. Phải biết rằng Diệp Cẩm Trình là một sĩ quan quân đội, gia thế cũng tốt, anh ấy nguyện ý xuống bếp nấu cơm quả thực đánh vỡ nhận thức của cô ta.
Chờ đến khi biết Kỷ Nghênh Hạ còn đang ngủ, trong lòng cô ta càng thêm phức tạp. Kỷ Nghênh Hạ mệnh thật tốt, mẹ chồng hiền lành, chồng cưng chiều, con trai ngoan ngoãn, Nghênh Hạ có tất cả hạnh phúc. Nếu đổi thành trước kia, cô ta khẳng định sẽ ghen ghét, nhưng hiện tại tuy rằng trong lòng cô ta có dao động, lại chỉ là hâm mộ mà thôi.
Kỷ Nghênh Hạ thay thế cô ta gả cho Diệp Cẩm Trình, tóm lại có kết cục tốt. Nhưng nghĩ lại thì thật buồn cười, trước kia tuy rằng cô ta đã đính hôn với Diệp Cẩm Trình lại chưa bao giờ gặp anh ấy, mà Diệp Cẩm Trình đối với cô ta cũng vẫn luôn lạnh nhạt cùng xa cách. Cho dù hiện tại quan hệ của cô ta và Kỷ Nghênh Hạ đã hòa hoãn lại, cũng không thấy Cẩm Trình cho cô ta một cái sắc mặt tốt gì.
Đoán chừng, cho dù cô ta gả cho Diệp Cẩm Trình, Diệp Cẩm Trình cũng sẽ không đối xử tốt với cô ta như vậy đi?
Dù sao, khi chân Diệp Cẩm Trình bị què, Kỷ Nghênh Hạ không chút nào ghét bỏ đính hôn với anh ấy, cuối cùng còn trị hết chân cho anh ấy. Cho nên, Diệp Cẩm Trình sẽ thích Kỷ Nghênh Hạ, dưới cái nhìn của cô ta thì thực bình thường, mà cô ta vào thời điểm đó làm sao đáng giá để Diệp Cẩm Trình cùng người nhà họ Diệp thích chứ?
Cô ta chua xót cười cười, không phải cô ta hối hận việc để cho Kỷ Nghênh Hạ gả cho Diệp Cẩm Trình, mà là hối hận những chuyện mà mình đã làm lúc trước. Nhưng bây giờ cho dù lại hối hận đến đâu, cô cũng không thể quay ngược thời gian lại được. Chỉ có thể dùng nửa đời sau bồi thường cho bọn họ nhiều hơn, để bù đắp cho những lỗi lầm trong quá khứ của cô ta.
Bữa tối đã chuẩn bị xong nhưng Diệp Cẩm Hào cũng không trở về, Diệp Triển Hoa đi nhà họ Diệp bên kia cũng không trở lại dùng cơm tối. Sau khi thức ăn được bưng lên bàn, Diệp Cẩm Trình múc một bát canh bưng vào phòng. Giờ phút này Kỷ Nghênh Hạ đang ngủ ngon lành, anh đặt canh gà ở trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng hô vài tiếng ‘Kỷ Nghênh Hạ’.
Kỷ Nghênh Hạ mê mê hoặc hoặc mở to mắt, rầm rì một tiếng:
- “Làm sao vậy?”
Diệp Cẩm Trình bưng canh gà lên, ôn nhu nói:
- “Em uống một ít canh gà rồi ngủ tiếp.”
Kỷ Nghênh Hạ nghi hoặc nhìn về phía anh, canh gà ở đâu ra a?
- “Anh mới vừa nấu xong!”
Diệp Cẩm Trình nhẹ giọng nói:
- “Ngoan, em uống một ít canh rồi ngủ tiếp.”
Anh vừa làm xong? Như vậy hiện tại mấy giờ rồi?
Cô vội vàng đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ rồi sao?
- “Sao lại muộn như vậy?”
Cô lập tức đứng dậy, oán trách nói:
- “Sao anh không gọi em dậy? Mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây chứ?”
Trên gương mặt tuấn tú của Diệp Cẩm Trình tràn đầy không để bụng:
- “Mặc kệ bọn họ muốn nghĩ như thế nào, em muốn làm gì thì làm, em đứng dậy uống canh gà đi!”
Có một người chồng tùy hứng như vậy, Kỷ Nghênh Hạ không thể làm gì. Nhưng khi nhìn thấy món canh gà mà anh ấy tự tay hầm và tự mình mang đến, trong lòng cô vẫn là rất cảm động, cô nhận lấy bát canh, cầm lấy cái muỗng và uống từng ngụm nhỏ.
Sau khi Kỷ Nghênh Hạ uống xong rồi canh gà, Diệp Cẩm nhếch môi hài lòng:
- “Em còn muốn uống thêm không?”
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu:
- “Em thức dậy rồi lại uống tiếp!”
Nếu đã tỉnh dậy cũng không cần thiết ngủ tiếp.
Thấy tinh thần của cô đã khôi phục, Diệp Cẩm Trình liền không nói thêm lời nào nữa.
Canh gà đang hầm trong bếp lò, anh lại chuẩn bị vài món ăn mà cô vợ nhỏ thích rồi mới dừng lại.
Lưu Chí Mai ôm Tiểu Thừa Thừa trở về, nhìn thấy là con trai đang nấu cơm, còn rất kinh ngạc. Tuy rằng thời điểm con dâu mang thai, con trai bà cũng có một đoạn thời gian nấu cơm cho con bé, nhưng người trong nhà thật đúng là chưa bao giờ ăn đồ ăn do con trai nấu, bà cười nói:
- “Làm sao lại là con nấu cơm?”
Tiểu Mộ Thừa nhìn thấy ba ba của mình liền ồn ào:
- “Ba ba... Ba ba...”
Đây là mẹ ruột của mình, Diệp Cẩm Trình không có gì ngượng ngùng:
- “Hạ Hạ mệt mỏi, đang nghỉ ngơi.”
Về phần tại sao mệt, anh cũng không cần thiết nói ra.
Con trai không nói, nhưng Lưu Chí Mai thân là người từng trải, còn có cái gì không hiểu chứ, bà trừng mắt nhìn con trai của mình, nói thầm một tiếng:
- “Làm thêm nhiều món ăn, Kỷ Nghênh Xuân đang ở đây đâu!”
- “Con biết!”
Diệp Cẩm Trình nói xong liền đi tới nhìn con trai:
- “Ba ba nấu cơm, trên tay con có dầu, để bà nội ôm con đi!”
Tiểu Mộ Thừa dường như nghe hiểu được lời mà ba ba nói, liền ngoan ngoãn không làm ầm ĩ đòi ba ba ôm nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Kỷ Nghênh Xuân rời giường, cô ta thật không thể tin được khi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn như Diệp Cẩm Trình thế nhưng đang đeo tạp dề nấu cơm. Phải biết rằng Diệp Cẩm Trình là một sĩ quan quân đội, gia thế cũng tốt, anh ấy nguyện ý xuống bếp nấu cơm quả thực đánh vỡ nhận thức của cô ta.
Chờ đến khi biết Kỷ Nghênh Hạ còn đang ngủ, trong lòng cô ta càng thêm phức tạp. Kỷ Nghênh Hạ mệnh thật tốt, mẹ chồng hiền lành, chồng cưng chiều, con trai ngoan ngoãn, Nghênh Hạ có tất cả hạnh phúc. Nếu đổi thành trước kia, cô ta khẳng định sẽ ghen ghét, nhưng hiện tại tuy rằng trong lòng cô ta có dao động, lại chỉ là hâm mộ mà thôi.
Kỷ Nghênh Hạ thay thế cô ta gả cho Diệp Cẩm Trình, tóm lại có kết cục tốt. Nhưng nghĩ lại thì thật buồn cười, trước kia tuy rằng cô ta đã đính hôn với Diệp Cẩm Trình lại chưa bao giờ gặp anh ấy, mà Diệp Cẩm Trình đối với cô ta cũng vẫn luôn lạnh nhạt cùng xa cách. Cho dù hiện tại quan hệ của cô ta và Kỷ Nghênh Hạ đã hòa hoãn lại, cũng không thấy Cẩm Trình cho cô ta một cái sắc mặt tốt gì.
Đoán chừng, cho dù cô ta gả cho Diệp Cẩm Trình, Diệp Cẩm Trình cũng sẽ không đối xử tốt với cô ta như vậy đi?
Dù sao, khi chân Diệp Cẩm Trình bị què, Kỷ Nghênh Hạ không chút nào ghét bỏ đính hôn với anh ấy, cuối cùng còn trị hết chân cho anh ấy. Cho nên, Diệp Cẩm Trình sẽ thích Kỷ Nghênh Hạ, dưới cái nhìn của cô ta thì thực bình thường, mà cô ta vào thời điểm đó làm sao đáng giá để Diệp Cẩm Trình cùng người nhà họ Diệp thích chứ?
Cô ta chua xót cười cười, không phải cô ta hối hận việc để cho Kỷ Nghênh Hạ gả cho Diệp Cẩm Trình, mà là hối hận những chuyện mà mình đã làm lúc trước. Nhưng bây giờ cho dù lại hối hận đến đâu, cô cũng không thể quay ngược thời gian lại được. Chỉ có thể dùng nửa đời sau bồi thường cho bọn họ nhiều hơn, để bù đắp cho những lỗi lầm trong quá khứ của cô ta.
Bữa tối đã chuẩn bị xong nhưng Diệp Cẩm Hào cũng không trở về, Diệp Triển Hoa đi nhà họ Diệp bên kia cũng không trở lại dùng cơm tối. Sau khi thức ăn được bưng lên bàn, Diệp Cẩm Trình múc một bát canh bưng vào phòng. Giờ phút này Kỷ Nghênh Hạ đang ngủ ngon lành, anh đặt canh gà ở trên tủ đầu giường, nhẹ nhàng hô vài tiếng ‘Kỷ Nghênh Hạ’.
Kỷ Nghênh Hạ mê mê hoặc hoặc mở to mắt, rầm rì một tiếng:
- “Làm sao vậy?”
Diệp Cẩm Trình bưng canh gà lên, ôn nhu nói:
- “Em uống một ít canh gà rồi ngủ tiếp.”
Kỷ Nghênh Hạ nghi hoặc nhìn về phía anh, canh gà ở đâu ra a?
- “Anh mới vừa nấu xong!”
Diệp Cẩm Trình nhẹ giọng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Ngoan, em uống một ít canh rồi ngủ tiếp.”
Anh vừa làm xong? Như vậy hiện tại mấy giờ rồi?
Cô vội vàng đưa tay nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ rồi sao?
- “Sao lại muộn như vậy?”
Cô lập tức đứng dậy, oán trách nói:
- “Sao anh không gọi em dậy? Mọi người sẽ nghĩ như thế nào đây chứ?”
Trên gương mặt tuấn tú của Diệp Cẩm Trình tràn đầy không để bụng:
- “Mặc kệ bọn họ muốn nghĩ như thế nào, em muốn làm gì thì làm, em đứng dậy uống canh gà đi!”
Có một người chồng tùy hứng như vậy, Kỷ Nghênh Hạ không thể làm gì. Nhưng khi nhìn thấy món canh gà mà anh ấy tự tay hầm và tự mình mang đến, trong lòng cô vẫn là rất cảm động, cô nhận lấy bát canh, cầm lấy cái muỗng và uống từng ngụm nhỏ.
Sau khi Kỷ Nghênh Hạ uống xong rồi canh gà, Diệp Cẩm nhếch môi hài lòng:
- “Em còn muốn uống thêm không?”
Kỷ Nghênh Hạ lắc đầu:
- “Em thức dậy rồi lại uống tiếp!”
Nếu đã tỉnh dậy cũng không cần thiết ngủ tiếp.
Thấy tinh thần của cô đã khôi phục, Diệp Cẩm Trình liền không nói thêm lời nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro