Không Có Lối Th...
Lão Hồ Thập Bát
2024-12-10 03:26:32
Thanh Âm không chỉ nói, còn bê chậu rau, hất nước lên giày của Liễu Hồng Tinh và Thanh Tuệ Tuệ.
Cô không nói đạo lý, cô chỉ nói có thù trả thù.
Hai người này đến làm gì, cô đã đọc tiểu thuyết nhớ rõ chương này rồi!
"Cô nhỏ để ý chút, cô làm ướt giày mới của tôi rồi."
"Ba cô còn chưa mất được bảy ngày đâu, cô đã mua giày mới, ba cô thật chiều cô."
Mọi người: "???"
Không phải, sao lại có cảm giác Tiểu Thanh Âm nói chuyện chua ngoa thế nhỉ.
Nhưng dù lời khó nghe, ánh mắt mọi người lại tập trung vào người Thanh Tuệ Tuệ dò xét. Đúng vậy, Thanh Dương mới mất vài ngày, cô ta đã mặc quần áo mới, giày mới, ngược lại Tiểu Thanh Âm thì luôn mặc quần áo cũ, trên mặt cũng không nhìn thấy nụ cười.
"Nếu ba tôi biết ông nuôi cô nhỏ học nhiều năm như vậy, dì lại nói xấu ông sau lưng như thế, ông sẽ đau lòng biết bao... Nhà chúng tôi vì để tạo điều kiện cho cô đi học, cũng sắp đập nồi bán sắt, bây giờ không còn lương của ba của tôi, một mình tôi thực sự không thể tiếp tục nuôi cô nhỏ nữa, hôm nay nhân lúc hàng xóm láng giềng đều ở đây, mọi người nghe tôi nói vài lời thật lòng."
Chẳng qua là nhà nợ nần, tiền lương của cô ta thấp, cô nhỏ học tốn tiền, nói đến chỗ cảm động, cô ta thật sự khóc.
Hàng xóm nghĩ đến nhân phẩm của Thanh Dương ngày trước, cũng không khỏi mắt đỏ hoe: "Đúng vậy, Tuệ Tuệ thật đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải nuôi cô nhỏ đi học, thật không dễ dàng gì."
"Phải nói là Tiểu Thanh Âm này không nên đi học nữa thì hơn."
"Đúng vậy, dù sao sau này cũng phải lấy chồng, có trình độ cấp hai là đủ rồi."
"Đừng nói là trình độ cấp hai, tôi còn chưa học qua lớp xoá mù chữ, cũng không ảnh hưởng gì đến việc kết hôn sinh hai cậu con trai mập mạp mà."
Mọi người gật đầu đồng tình, tất cả đều nhìn Thanh Âm với ánh mắt lo lắng, dường như nếu hôm nay cô không đồng ý nghỉ học thì cô là người không hiểu chuyện, không biết tốt xấu.
"Được, nếu mọi người nói đến chuyện nuôi tôi đi học, vậy tôi muốn hỏi chị dâu và cháu gái của tôi hai câu hỏi. Thứ nhất, cho đến cuối năm ngoái, học phí và chi phí sinh hoạt của tôi đều do ba tôi cung cấp, tiền lương ông ấy mỗi tháng còn cao hơn cả anh tôi, nuôi tôi học cấp ba không thành vấn đề, đúng không?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không nói đạo lý, cô chỉ nói có thù trả thù.
Hai người này đến làm gì, cô đã đọc tiểu thuyết nhớ rõ chương này rồi!
"Cô nhỏ để ý chút, cô làm ướt giày mới của tôi rồi."
"Ba cô còn chưa mất được bảy ngày đâu, cô đã mua giày mới, ba cô thật chiều cô."
Mọi người: "???"
Không phải, sao lại có cảm giác Tiểu Thanh Âm nói chuyện chua ngoa thế nhỉ.
Nhưng dù lời khó nghe, ánh mắt mọi người lại tập trung vào người Thanh Tuệ Tuệ dò xét. Đúng vậy, Thanh Dương mới mất vài ngày, cô ta đã mặc quần áo mới, giày mới, ngược lại Tiểu Thanh Âm thì luôn mặc quần áo cũ, trên mặt cũng không nhìn thấy nụ cười.
"Nếu ba tôi biết ông nuôi cô nhỏ học nhiều năm như vậy, dì lại nói xấu ông sau lưng như thế, ông sẽ đau lòng biết bao... Nhà chúng tôi vì để tạo điều kiện cho cô đi học, cũng sắp đập nồi bán sắt, bây giờ không còn lương của ba của tôi, một mình tôi thực sự không thể tiếp tục nuôi cô nhỏ nữa, hôm nay nhân lúc hàng xóm láng giềng đều ở đây, mọi người nghe tôi nói vài lời thật lòng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng qua là nhà nợ nần, tiền lương của cô ta thấp, cô nhỏ học tốn tiền, nói đến chỗ cảm động, cô ta thật sự khóc.
Hàng xóm nghĩ đến nhân phẩm của Thanh Dương ngày trước, cũng không khỏi mắt đỏ hoe: "Đúng vậy, Tuệ Tuệ thật đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải nuôi cô nhỏ đi học, thật không dễ dàng gì."
"Phải nói là Tiểu Thanh Âm này không nên đi học nữa thì hơn."
"Đúng vậy, dù sao sau này cũng phải lấy chồng, có trình độ cấp hai là đủ rồi."
"Đừng nói là trình độ cấp hai, tôi còn chưa học qua lớp xoá mù chữ, cũng không ảnh hưởng gì đến việc kết hôn sinh hai cậu con trai mập mạp mà."
Mọi người gật đầu đồng tình, tất cả đều nhìn Thanh Âm với ánh mắt lo lắng, dường như nếu hôm nay cô không đồng ý nghỉ học thì cô là người không hiểu chuyện, không biết tốt xấu.
"Được, nếu mọi người nói đến chuyện nuôi tôi đi học, vậy tôi muốn hỏi chị dâu và cháu gái của tôi hai câu hỏi. Thứ nhất, cho đến cuối năm ngoái, học phí và chi phí sinh hoạt của tôi đều do ba tôi cung cấp, tiền lương ông ấy mỗi tháng còn cao hơn cả anh tôi, nuôi tôi học cấp ba không thành vấn đề, đúng không?"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro