Xin Việc 2
Lão Hồ Thập Bát
2024-12-10 03:26:32
Thanh Âm không biết rằng mình bị họ bàn tán nhiều như vậy, cô nhanh chóng đạp đến cổng trường, bảo vệ còn hỏi tại sao hôm nay đến muộn thế, đã vào học nửa tiếng rồi. Nhưng sau đó lại nhớ ra chuyện nhà họ Thanh của cô, cũng thở dài cảm thán.
Nhà họ Thanh thật là xui xẻo.
Thanh Âm bước vào trường, không đi đến lớp mà dựa theo trí nhớ của nguyên chủ tìm đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Lúc này trong văn phòng chỉ có lác đác vài thầy cô, đều đang cúi đầu soạn bài, Thanh Âm gõ nhẹ lên cửa hai cái.
"Ồ, là Thanh Âm à, vào đi." Lý Tu Năng đặt bút trong tay xuống, có ấn tượng sâu sắc với học sinh nữ này.
Cô không chỉ xinh đẹp mà còn học rất giỏi, bình thường ở lớp không gây chuyện, cũng không thích tham gia các hoạt động này nọ, chỉ chăm chỉ học hành.
Anh ấy đang quan sát Thanh Âm, Thanh Âm cũng đang quan sát anh ấy. Lý Tu Năng vừa mới đi làm được một năm, râu quanh miệng vẫn còn xanh. Tất nhiên, đây là lứa học sinh đầu tiên anh ấy dạy, anh ấy cũng chỉ hơn Thanh Âm một hai tuổi, nói chuyện cũng rất ngượng nghịu.
"Em không phải đã xin nghỉ vì chuyện gia đình sao, đã giải quyết xong rồi à? Nếu tâm trạng chưa tốt thì nghỉ thêm vài ngày cũng được, không cần vội đến lớp đâu."
Thanh Âm cúi đầu, cố gắng muốn chớp mắt ép cho nước mắt chảy ra nhưng cô không làm được.
"Hay là trong nhà em có khó khăn gì cần thầy giúp đỡ thì em cứ nói một tiếng là được."
Thanh Âm ngẩng đầu: "Cảm ơn thầy Lý, em vẫn ổn."
Thấy cô không muốn nói nhiều, Lý Tu Năng nghĩ là do văn phòng đông người, cô ngại nên không tiện mở lời, dù sao học sinh này trước giờ đều rất ngoan, cũng rất nhút nhát, thế là anh ấy dẫn cô ra ngoài, đến bên bồn hoa nhỏ cạnh văn phòng.
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Thầy Lý, em muốn hỏi xem có thể làm thủ tục bảo lưu việc học không?"
Lý Tu Năng giật mình: "Em muốn bảo lưu? Là do gia đình không muốn tạo điều kiện cho em đi học nữa sao?"
Thanh Âm không phủ nhận, với đầu óc chỉ lo theo đuổi tình yêu đích thực của hiện tại, cô nhỏ thực sự rất phiền phức, đang bị xúi giục bỏ mặc cô như cái gai trong mắt.
“Sao có thể như vậy... Em học giỏi như thế, sao có thể không tiếp tục học, điều này thật là... không được, thầy sẽ đến ủy ban khu phố của em hỏi thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì, rõ ràng chỉ còn một học kỳ cuối cùng... Nếu họ không quan tâm, thầy sẽ đến nhà máy của ba mẹ em hỏi, công đoàn chắc phải quan tâm chứ, hội phụ nữ nữa, nếu họ cũng không quan tâm, thầy sẽ đến văn phòng nhà máy, gặp quản lý và thư ký của nhà máy."
Thanh Âm không ngờ anh ấy lại nhiệt tình như vậy!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà họ Thanh thật là xui xẻo.
Thanh Âm bước vào trường, không đi đến lớp mà dựa theo trí nhớ của nguyên chủ tìm đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Lúc này trong văn phòng chỉ có lác đác vài thầy cô, đều đang cúi đầu soạn bài, Thanh Âm gõ nhẹ lên cửa hai cái.
"Ồ, là Thanh Âm à, vào đi." Lý Tu Năng đặt bút trong tay xuống, có ấn tượng sâu sắc với học sinh nữ này.
Cô không chỉ xinh đẹp mà còn học rất giỏi, bình thường ở lớp không gây chuyện, cũng không thích tham gia các hoạt động này nọ, chỉ chăm chỉ học hành.
Anh ấy đang quan sát Thanh Âm, Thanh Âm cũng đang quan sát anh ấy. Lý Tu Năng vừa mới đi làm được một năm, râu quanh miệng vẫn còn xanh. Tất nhiên, đây là lứa học sinh đầu tiên anh ấy dạy, anh ấy cũng chỉ hơn Thanh Âm một hai tuổi, nói chuyện cũng rất ngượng nghịu.
"Em không phải đã xin nghỉ vì chuyện gia đình sao, đã giải quyết xong rồi à? Nếu tâm trạng chưa tốt thì nghỉ thêm vài ngày cũng được, không cần vội đến lớp đâu."
Thanh Âm cúi đầu, cố gắng muốn chớp mắt ép cho nước mắt chảy ra nhưng cô không làm được.
"Hay là trong nhà em có khó khăn gì cần thầy giúp đỡ thì em cứ nói một tiếng là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Âm ngẩng đầu: "Cảm ơn thầy Lý, em vẫn ổn."
Thấy cô không muốn nói nhiều, Lý Tu Năng nghĩ là do văn phòng đông người, cô ngại nên không tiện mở lời, dù sao học sinh này trước giờ đều rất ngoan, cũng rất nhút nhát, thế là anh ấy dẫn cô ra ngoài, đến bên bồn hoa nhỏ cạnh văn phòng.
"Nói đi, có chuyện gì?"
"Thầy Lý, em muốn hỏi xem có thể làm thủ tục bảo lưu việc học không?"
Lý Tu Năng giật mình: "Em muốn bảo lưu? Là do gia đình không muốn tạo điều kiện cho em đi học nữa sao?"
Thanh Âm không phủ nhận, với đầu óc chỉ lo theo đuổi tình yêu đích thực của hiện tại, cô nhỏ thực sự rất phiền phức, đang bị xúi giục bỏ mặc cô như cái gai trong mắt.
“Sao có thể như vậy... Em học giỏi như thế, sao có thể không tiếp tục học, điều này thật là... không được, thầy sẽ đến ủy ban khu phố của em hỏi thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì, rõ ràng chỉ còn một học kỳ cuối cùng... Nếu họ không quan tâm, thầy sẽ đến nhà máy của ba mẹ em hỏi, công đoàn chắc phải quan tâm chứ, hội phụ nữ nữa, nếu họ cũng không quan tâm, thầy sẽ đến văn phòng nhà máy, gặp quản lý và thư ký của nhà máy."
Thanh Âm không ngờ anh ấy lại nhiệt tình như vậy!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro