Xuyên Sách 2
Lão Hồ Thập Bát
2024-07-02 11:27:52
Anh trai cả nhà họ Thanh qua đời trong một tai nạn lao động ở nhà máy thép, để lại một suất vào làm việc. Cho dù là theo di nguyện của ông cụ Thanh năm xưa hay là nguyên tắc chia đều cho hai nhà, suất vào làm việc này đều nên thuộc về cô út, nhưng người mù quáng kia lại "hào phóng" nhường cho chị gái thứ ba của nam chính, người vốn dĩ phải xuống nông thôn làm thanh niên trí thức!
Tài sản mà ông cụ Thanh vất vả cả đời tích góp được, trước khi ông ấy qua đời đã chia đều cho con cái, ai ngờ người mù quáng biết nam chính sắp sửa kinh doanh nhưng lại thiếu vốn, nên đã "cho nam chính mượn" phần của cô ruột, cho đến khi kết thúc tiểu thuyết cũng không trả lại.
Bà cụ Thanh năm xưa là con gái của một thương nhân giàu có ở Giang Nam, có không ít của hồi môn, trong đó có ít nhất bốn căn tứ hợp viện được bảo tồn nguyên vẹn, theo di chúc, cô út được chia hai căn, kết quả chỉ nửa tháng sau khi nhà được trả lại thì đã bị người mù quáng bán rẻ cho gia đình nam chính.
Ngay cả vị hôn phu đính hôn từ nhỏ của cô út cũng trở thành bàn đạp để nam chính từng bước thăng tiến trong nhiều chương truyện.
Chưa kể cuối cùng cô út này còn bị ép đỡ dao cho nam chính, chết thảm trên đường.
Cuối cùng, người mù quáng rốt cuộc cũng trở thành tội đồ thiên cổ, nhưng cô ta lại tỏ vẻ rất vô tội, cảm thấy nam chính không phải là tên cặn bã, nam chính đối xử với cô ta rất tốt, anh ta chỉ là... Độc giả có tam quan bình thường đều bùng nổ, cô út là người đáng thương nhất!
Thanh Âm tức đến mức suýt bị u xơ tuyến vú, bởi vì cô cũng tên là Thanh Âm, trùng tên với cô út kia.
Điều khiến cô càng bàng hoàng hơn là, sau khi tỉnh dậy, Thanh Âm phát hiện mình vậy mà lại xuyên thành cô ruột số khổ kia, mợ nó.
Kiếp trước cô đã hủy diệt cả dải ngân hà hay sao, mà xuyên vào cuốn tiểu thuyết nào không xuyên, xuyên thành ai không xuyên, lại xuyên thành cô ruột của nữ phụ mù quáng?
Thanh Âm thở dài, cô đã xuyên đến đây được một ngày rồi, vẫn luôn cho rằng ngủ một giấc sẽ quay về thế giới thực, nhưng đã thử vô số lần đều thất bại, trong đầu cũng dần dần tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nói cô út số khổ cũng đúng, bà cụ Thanh vì ưu tư mà sinh bệnh, Thanh Âm vừa đầy tháng thì bà cụ đã qua đời, ông cụ Thanh một mình nuôi cô ấy đến mười bảy tuổi, năm ngoái cũng qua đời.
Nói cô út may mắn cũng đúng, bởi vì từ nhỏ đã không có mẹ nên ba và anh trai đều rất yêu thương cô ấy, nuông chiều cô ấy đến mức ngây thơ, đáng yêu, vô hại, ông cụ còn dốc hết sức lực để trải đường cho cuộc đời cô ấy, không chỉ để lại di sản và của hồi môn kha khá, mà còn sớm đính hôn cho cô ấy từ nhỏ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tài sản mà ông cụ Thanh vất vả cả đời tích góp được, trước khi ông ấy qua đời đã chia đều cho con cái, ai ngờ người mù quáng biết nam chính sắp sửa kinh doanh nhưng lại thiếu vốn, nên đã "cho nam chính mượn" phần của cô ruột, cho đến khi kết thúc tiểu thuyết cũng không trả lại.
Bà cụ Thanh năm xưa là con gái của một thương nhân giàu có ở Giang Nam, có không ít của hồi môn, trong đó có ít nhất bốn căn tứ hợp viện được bảo tồn nguyên vẹn, theo di chúc, cô út được chia hai căn, kết quả chỉ nửa tháng sau khi nhà được trả lại thì đã bị người mù quáng bán rẻ cho gia đình nam chính.
Ngay cả vị hôn phu đính hôn từ nhỏ của cô út cũng trở thành bàn đạp để nam chính từng bước thăng tiến trong nhiều chương truyện.
Chưa kể cuối cùng cô út này còn bị ép đỡ dao cho nam chính, chết thảm trên đường.
Cuối cùng, người mù quáng rốt cuộc cũng trở thành tội đồ thiên cổ, nhưng cô ta lại tỏ vẻ rất vô tội, cảm thấy nam chính không phải là tên cặn bã, nam chính đối xử với cô ta rất tốt, anh ta chỉ là... Độc giả có tam quan bình thường đều bùng nổ, cô út là người đáng thương nhất!
Thanh Âm tức đến mức suýt bị u xơ tuyến vú, bởi vì cô cũng tên là Thanh Âm, trùng tên với cô út kia.
Điều khiến cô càng bàng hoàng hơn là, sau khi tỉnh dậy, Thanh Âm phát hiện mình vậy mà lại xuyên thành cô ruột số khổ kia, mợ nó.
Kiếp trước cô đã hủy diệt cả dải ngân hà hay sao, mà xuyên vào cuốn tiểu thuyết nào không xuyên, xuyên thành ai không xuyên, lại xuyên thành cô ruột của nữ phụ mù quáng?
Thanh Âm thở dài, cô đã xuyên đến đây được một ngày rồi, vẫn luôn cho rằng ngủ một giấc sẽ quay về thế giới thực, nhưng đã thử vô số lần đều thất bại, trong đầu cũng dần dần tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.
Nói cô út số khổ cũng đúng, bà cụ Thanh vì ưu tư mà sinh bệnh, Thanh Âm vừa đầy tháng thì bà cụ đã qua đời, ông cụ Thanh một mình nuôi cô ấy đến mười bảy tuổi, năm ngoái cũng qua đời.
Nói cô út may mắn cũng đúng, bởi vì từ nhỏ đã không có mẹ nên ba và anh trai đều rất yêu thương cô ấy, nuông chiều cô ấy đến mức ngây thơ, đáng yêu, vô hại, ông cụ còn dốc hết sức lực để trải đường cho cuộc đời cô ấy, không chỉ để lại di sản và của hồi môn kha khá, mà còn sớm đính hôn cho cô ấy từ nhỏ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro