[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Ăn Từng Miếng L...

Nữ vương không ở nhà

2024-09-11 09:39:40

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thật ra Cố Thuấn Hoa không muốn trở mặt với Tô Kiến Bình, dù sao cũng cùng lớn lên ở một nơi, ầm ĩ như vậy thật đáng xấu hổ, sau này gặp lại sẽ rất khó chịu, trở mặt rồi cũng khó xử lý.

Chỉ là hiện tại không đề cập tới chuyện này nữa, ôm chặt lấy anh ta, coi như nắm được một nhược điểm, sau này có thể sẽ được việc.

Vẻ mặt của cô đầy cảm động, thở dài: “Không ngờ anh Kiến Bình lại tốt với tôi như vậy, vậy mà lại suy nghĩ giúp cho tôi mà tới tìm chủ nhiệm Tôn, lần này anh Kiến Bình tốn công quá rồi.”

Tô Kiến Bình nghe những lời này, thực sự câm lặng khó mà có thể mở miệng trả lời được.

Đôi ủng là sản phẩm bảo hiểm lao động của đơn vị, do một anh thợ điện chạy bên ngoài mới gửi tới, cũng vì anh ta vất vả ra ngoài viết bản thảo nên mới có thể chiếm tiện nghi nhận được đôi ủng đó, không ngờ lại để cho người khác như vậy!

Mấu chốt là còn khiến anh ta tốn công vô ích, giúp Cố Thuấn Hoa giải quyết được chuyện hộ khẩu.

Vừa rồi Tô Kiến Bình còn lờ mờ, chưa có phản ứng gì lớn, bây giờ suy nghĩ thông suốt rồi, anh ta lập tức cảm thấy mình quá ngốc, ngốc chết đi được, hận không thể tát chính mình một cái.

Nếu sớm biết anh ta đã mau chóng nắm lấy chiếc ủng không buông ra rồi, quan tâm gì tới sĩ diện chứ, ủng mới là thứ quan trọng nhất!

Cố Thuấn Hoa thưởng thức dáng vẻ buồn sầu của Tô Kiến Bình, tâm trạng rất tốt, chạy tới cổng ngõ, nhặt thịt và cá mình để ở đó nhấc lên, cười nói: “Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị xong quà cho chủ nhiệm Tôn rồi, không ngờ anh Kiến Bình lại giúp tôi chuẩn bị, tiết kiệm được rồi, vừa khéo có thể cải thiện thức ăn cho người ta tôi, anh Kiến Bình, cảm ơn anh, để tôi quay lại hầm thịt rồi cho anh một bát nhé.”

Tô Kiến Bình liếc nhìn thịt và cá, nghĩ tới đây thực sự muốn lấy lại đôi ủng của mình, đau lòng tới mức trong lòng run lên, cảm thấy vô cùng khó chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng Cố Thuấn Hoa đã nói như vậy rồi thì anh ta cũng không tiện nhắc lại nữa, đâm chọc rồi lại khiến mọi chuyện ầm ĩ lên, anh ta cũng không còn mặt mũi nào, chỉ có thể giả vờ ngốc, mạnh mẽ gượng cười nói: “Được, được.”

Cố Thuấn Hoa biết rõ anh ta không dám cãi nhau ầm ĩ, chỉ có thể kìm nén chịu đựng, thực ra cũng thầm thở phào.

Có được hộ khẩu là chuyện lớn, trước lúc này cô thực sự không muốn đắc tội với người khác.

Đương nhiên là vẫn phải tiếp tục dày vò anh ta mới được.

Trong khi đang nói chuyện, đúng lúc gió tuyết thổi tới, tạo thành một vòng xoáy tuyết ở ven đường phía trước, cô lập tức nhớ ra đó là một hố phân chó.

Cô giật mình, cố ý nói: “Anh Kiến Bình, anh cẩn thận một chút, đi bên này.”

Tô Kiến Bình vẫn còn lơ mơ, trong đầu anh ta vẫn tràn đầy suy nghĩ về chiếc ủng, nào có chú ý đến chuyện này, vô thức đi về phía trước.

Cố Thuấn Hoa ở bên cạnh quan sát, thậm chí còn lôi kéo anh ta một cách thân thiết: “Anh Kiến Bình, anh cẩn thận đó, đừng để bị ngã, hôm nay tuyết lớn lắm.”

Cứ như thế tiến về phía trước hai bước, quả nhiên, Tô Kiến Bình đã đạp chân vào đó, bịch một tiếng, lập tức ngã vào nơi đó.

Cố Thuấn Hoa lập tức kêu lên: “Anh Kiến Bình, anh sao vậy? Sao anh lại để bị ngã vậy, trời ơi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô sợ hãi kêu lên: “Anh Kiến Bình anh ngồi lên thứ gì khó ngửi quá!”

Tô Kiến Bình chỉ ngửi thấy một mùi thối hoắc, anh ta theo bản năng đưa tay gạt một cái, dính nhớp nhớp, tất cả đều là phân chó!

Suýt chút nữa thì nôn ra hết!

Cố Thuấn Hoa không lập tức về nhà ngay, cô đi qua nhà đưa thịt cho Vương Tân Thụy, sau đó mới mang cá về nhà, lúc này ba mẹ cô đã về, cơm cũng đã chuẩn bị gần xong rồi, Cố Thuấn Hoa mang cá đưa cho mẹ: “Mẹ, hôm nay con đến nhà Tân Thụy, ba cậu ấy cho con một con cá mè hoa này, nói rằng đây là cá mè hoa của đập chứa nước Mật Vân, còn tươi lắm, tối nay nấu luôn đi ạ!”

Dược Hoa vừa thấy con cá mè hoa, thèm chảy cả nước miếng, hô lên với Cố Toàn Phúc: “Ba, ba mau làm đi, ba mau làm đi, đừng để con làm, nếu không thì phí con cá lắm!”

Trần Thúy Nguyệt nhìn con cá, vừa nhìn đã biết là đồ tốt, hỏi: “Sao con lại lấy của người khác như vậy?”

Cố Dược Hoa cười nói: “Cầm thì cũng đã cầm rồi, ăn là được mà ạ.”

Cố Toàn Phúc cũng nhìn một cái: “Nặng đến bốn cân đấy, đây là một con cá ngon.”

Cố Toàn Phúc nói là cá ngon, thì con cá này chắc chắn là cá ngon, lập tức ra tay làm cá, giơ tay chém xuống, mọi người đều không ăn cơm trước, chờ đợi đến lúc được ăn cá.

Cố Thuấn Hoa sợ bọn trẻ đói bụng, bẻ một chút bánh que nướng cho bọn trẻ lót dạ.

Bởi vì có bọn trẻ, không thể nấu cay được, lại chỉ có một con nên đành nấu cá mè hoa kho.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện

Số ký tự: 0