[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Thịt Ba Chỉ Xào...
Nữ vương không ở nhà
2024-09-11 09:39:40
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương Tân Thành hiểu ra rồi: “Cái này thì không khó, mình sẽ đề cập tới điều này với ba mình, giúp cậu để lại chút ấn tượng tốt, có điều hôm nay đã muộn rồi, mình đoán rằng chắc phải để ngày mai, ngày mai cậu lại đến là được.”
Hai người nói chuyện một lúc, Cố Thuấn Hoa lo lắng cho hai đứa trẻ, liền muốn rời đi, trước khi đi, Cố Thuấn Hoa lấy tiền từ trong túi ra, nhét vào trong tay của Vương Tân Thụy: “Làm phiền chú phải bận tâm rồi.”
Cô nhét vào tay là nhân dân tệ, hai tờ nhân dân tệ.
Vương Tân Thụy vừa thấy vậy, nhất định không chịu nhận, kiên quyết nhét trở lại tay của Cố Thuấn Hoa: “Chúng ta là ai với ai chứ, cậu đừng đưa cho mình thứ này, đưa cho mình thứ này mình sẽ nổi nóng với cậu đấy!”
Cố Thuấn Hoa: “Cậu cứ cầm lấy trước, sau này không cần dùng đến trả lại cho mình cũng được.”
Nhờ người khác giúp đỡ xử lý công chuyện, không có đạo lý nào nói bắt người ta phải đưa tiền trước cả.
Thế mà Vương Tân Thụy lại kiên quyết không chịu nhận, không còn cách nào khác, Cố Thuấn Hoa chỉ đành lấy lại, nghĩ rằng ngày mai tới lại đưa sau vậy.
Trở về ngõ nhỏ nhà mình, thời điểm này trời đã không còn sớm nữa rồi, mọi người đều lục tục tan làm, vừa đúng lúc than được mang qua, trên xa ba gác những hòn than được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, những hòn than này đều là đã được đăng ký trước, sau đó sẽ được người gửi than vận chuyển đến, đương nhiên hòn than cũng phải dùng phiếu than.
Mọi nhà đều ra ngoài mang những hòn than vào cất đi, bọn trẻ con cũng đi theo giúp đỡ, trong ngoài khu phức hợp lớn đều vô cùng náo nhiệt, cọ những hòn than lên mặt liền biến thành những gương mặt hề.
Cố Thuấn Hoa cười liền chào hỏi cùng với các nhà hàng xóm xung quanh, thuận tiện giúp đỡ một tay.
Lúc này nhìn thấy Phùng Tiên Nhi mẹ của Trần Lộ lúc la lúc lắc đi qua phía bên này, bà ta lúc còn trẻ là hát rong kiếm ăn ở Thiên Kiều, sau khi giải phóng đương nhiên không hát rong nữa, đi làm nhân viên phục vụ, ở trong phòng tiếp khách quét dọn vệ sinh.
Bà ta ngày thường nhỏ gầy, eo thon, đừng thấy bà ta tuổi tác đã lớn rồi, thế nhưng bước đi trên đường cái mông lắc lư qua lại.
Phùng Tiên Nhi nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, liền nhiệt tình đi qua chào hỏi: “Vừa nãy mợ đã nhìn thấy bọn trẻ rồi, còn đang ngủ, hai đứa trẻ đúng thật là xinh đẹp tuấn tú! Chỉ đáng tiếc hai đứa trẻ ngoan như vậy, đăng ký hộ khẩu phỏng chừng là khó khăn, về sau sợ rằng không thể ở lại thủ đô chúng ta nữa rồi, nghĩ thôi mà mợ cũng thấy khó chịu, thế này cũng quá xui xẻo rồi, đây rõ rành rành chẳng phải là muốn làm chậm trễ bọn trẻ hay sao!”
Trên miệng thì nở nụ cười, thế nhưng những lời nói ra thì không hề dễ nghe chút nào, bề ngoài thì thay bản thân lo lắng, kỳ thực chính là đến xem náo nhiệt, mở miệng một câu xui xẻo, mở miệng lại một câu bị làm chậm trễ, quả thực chính là đang nguyền rủa mà.
Cố Thuấn Hoa: “Mợ à coi coi lời nói này của mợ, thế nào gọi là bị làm chậm trễ, đây không phải là đã trở về thủ đô rồi hay sao, giấy chứng minh trở về thành phố cũng lấy được rồi.”
Phùng Tiên Nhi nhìn Cố Phúc Hoa cười, trong nụ cười đều tràn đầy là ác ý, con gái Trần Lộ của bà ta đã sớm nói với bà ta rồi, chính là có mưu đồ muốn xả giận giúp cho con gái, sau đó cố ý nói: “Thế nhưng mà hộ khẩu này của cháu không thể đăng ký được đâu nhỉ, mợ nghe nói hôm nay cháu đi văn phòng thanh niên trí thức, thế nào rồi, thật sự đã cho phép cháu đăng ký hộ khẩu rồi?”
Cố Thuấn Hoa thản nhiên nói: “Việc đó thì quả thực là chưa được, làm việc nào có đơn giản như vậy đâu, cháu đi thêm hai chuyến nữa là được rồi.”
Vào lúc này những hộ gia đình khác ở bên trong khu phức hợp lớn đi đi lại lại vận chuyển những hòn than, than của nhà Kiều Tú Nhã đã được vận chuyển xong hết rồi, bà ta rửa lại tay, cuộn tay áo lên, nghe thấy lời này, liền bật cười, từ ánh mắt lông mày đều là sự khinh thường.
Cách tường ngăn vài nhà, nghe Kiều Tú Nhã phân tích như thế, cũng đều cảm thấy Cố Thuấn Hoa chắc chắn không thể đăng ký được hộ khẩu, trong thâm tâm cũng đều lắc đầu thở dài, không phải chính là bị làm chậm trễ rồi sao!
Phùng Tiên Nhi biểu tình đồng cảm: “Đi thêm hai chuyến nữa thì vẫn là không đăng ký được thôi, chuyện này vừa nghe liền biết là không đáng tin cậy! Cháu đấy, phải để mợ nói cháu như thế nào mới được đây, không phải đã sớm nói với cháu rồi hay sao, ly hôn rồi, thì một mình quay trở lại thôi, đừng mang theo con cái, cháu không nghe, cuối cùng cháu xem bây giờ không phải là cuống quýt cả lên hay sao!”
Những lời này cũng chẳng khác gì chỉ vào người ta nói đáng đời cả.
Cố Thuấn Hoa liếc nhìn Phùng Tiên Nhi một cái, liền không muốn để ý đến bà ta nữa, dù sao cô cũng sẽ suy nghĩ biện pháp, chắc chắn phải đăng ký được hộ khẩu. Đợi sau khi đăng ký được hộ khẩu xong rồi lại nói tiếp về chuyện này.
Vương Tân Thành hiểu ra rồi: “Cái này thì không khó, mình sẽ đề cập tới điều này với ba mình, giúp cậu để lại chút ấn tượng tốt, có điều hôm nay đã muộn rồi, mình đoán rằng chắc phải để ngày mai, ngày mai cậu lại đến là được.”
Hai người nói chuyện một lúc, Cố Thuấn Hoa lo lắng cho hai đứa trẻ, liền muốn rời đi, trước khi đi, Cố Thuấn Hoa lấy tiền từ trong túi ra, nhét vào trong tay của Vương Tân Thụy: “Làm phiền chú phải bận tâm rồi.”
Cô nhét vào tay là nhân dân tệ, hai tờ nhân dân tệ.
Vương Tân Thụy vừa thấy vậy, nhất định không chịu nhận, kiên quyết nhét trở lại tay của Cố Thuấn Hoa: “Chúng ta là ai với ai chứ, cậu đừng đưa cho mình thứ này, đưa cho mình thứ này mình sẽ nổi nóng với cậu đấy!”
Cố Thuấn Hoa: “Cậu cứ cầm lấy trước, sau này không cần dùng đến trả lại cho mình cũng được.”
Nhờ người khác giúp đỡ xử lý công chuyện, không có đạo lý nào nói bắt người ta phải đưa tiền trước cả.
Thế mà Vương Tân Thụy lại kiên quyết không chịu nhận, không còn cách nào khác, Cố Thuấn Hoa chỉ đành lấy lại, nghĩ rằng ngày mai tới lại đưa sau vậy.
Trở về ngõ nhỏ nhà mình, thời điểm này trời đã không còn sớm nữa rồi, mọi người đều lục tục tan làm, vừa đúng lúc than được mang qua, trên xa ba gác những hòn than được sắp xếp vô cùng chỉnh tề, những hòn than này đều là đã được đăng ký trước, sau đó sẽ được người gửi than vận chuyển đến, đương nhiên hòn than cũng phải dùng phiếu than.
Mọi nhà đều ra ngoài mang những hòn than vào cất đi, bọn trẻ con cũng đi theo giúp đỡ, trong ngoài khu phức hợp lớn đều vô cùng náo nhiệt, cọ những hòn than lên mặt liền biến thành những gương mặt hề.
Cố Thuấn Hoa cười liền chào hỏi cùng với các nhà hàng xóm xung quanh, thuận tiện giúp đỡ một tay.
Lúc này nhìn thấy Phùng Tiên Nhi mẹ của Trần Lộ lúc la lúc lắc đi qua phía bên này, bà ta lúc còn trẻ là hát rong kiếm ăn ở Thiên Kiều, sau khi giải phóng đương nhiên không hát rong nữa, đi làm nhân viên phục vụ, ở trong phòng tiếp khách quét dọn vệ sinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta ngày thường nhỏ gầy, eo thon, đừng thấy bà ta tuổi tác đã lớn rồi, thế nhưng bước đi trên đường cái mông lắc lư qua lại.
Phùng Tiên Nhi nhìn thấy Cố Thuấn Hoa, liền nhiệt tình đi qua chào hỏi: “Vừa nãy mợ đã nhìn thấy bọn trẻ rồi, còn đang ngủ, hai đứa trẻ đúng thật là xinh đẹp tuấn tú! Chỉ đáng tiếc hai đứa trẻ ngoan như vậy, đăng ký hộ khẩu phỏng chừng là khó khăn, về sau sợ rằng không thể ở lại thủ đô chúng ta nữa rồi, nghĩ thôi mà mợ cũng thấy khó chịu, thế này cũng quá xui xẻo rồi, đây rõ rành rành chẳng phải là muốn làm chậm trễ bọn trẻ hay sao!”
Trên miệng thì nở nụ cười, thế nhưng những lời nói ra thì không hề dễ nghe chút nào, bề ngoài thì thay bản thân lo lắng, kỳ thực chính là đến xem náo nhiệt, mở miệng một câu xui xẻo, mở miệng lại một câu bị làm chậm trễ, quả thực chính là đang nguyền rủa mà.
Cố Thuấn Hoa: “Mợ à coi coi lời nói này của mợ, thế nào gọi là bị làm chậm trễ, đây không phải là đã trở về thủ đô rồi hay sao, giấy chứng minh trở về thành phố cũng lấy được rồi.”
Phùng Tiên Nhi nhìn Cố Phúc Hoa cười, trong nụ cười đều tràn đầy là ác ý, con gái Trần Lộ của bà ta đã sớm nói với bà ta rồi, chính là có mưu đồ muốn xả giận giúp cho con gái, sau đó cố ý nói: “Thế nhưng mà hộ khẩu này của cháu không thể đăng ký được đâu nhỉ, mợ nghe nói hôm nay cháu đi văn phòng thanh niên trí thức, thế nào rồi, thật sự đã cho phép cháu đăng ký hộ khẩu rồi?”
Cố Thuấn Hoa thản nhiên nói: “Việc đó thì quả thực là chưa được, làm việc nào có đơn giản như vậy đâu, cháu đi thêm hai chuyến nữa là được rồi.”
Vào lúc này những hộ gia đình khác ở bên trong khu phức hợp lớn đi đi lại lại vận chuyển những hòn than, than của nhà Kiều Tú Nhã đã được vận chuyển xong hết rồi, bà ta rửa lại tay, cuộn tay áo lên, nghe thấy lời này, liền bật cười, từ ánh mắt lông mày đều là sự khinh thường.
Cách tường ngăn vài nhà, nghe Kiều Tú Nhã phân tích như thế, cũng đều cảm thấy Cố Thuấn Hoa chắc chắn không thể đăng ký được hộ khẩu, trong thâm tâm cũng đều lắc đầu thở dài, không phải chính là bị làm chậm trễ rồi sao!
Phùng Tiên Nhi biểu tình đồng cảm: “Đi thêm hai chuyến nữa thì vẫn là không đăng ký được thôi, chuyện này vừa nghe liền biết là không đáng tin cậy! Cháu đấy, phải để mợ nói cháu như thế nào mới được đây, không phải đã sớm nói với cháu rồi hay sao, ly hôn rồi, thì một mình quay trở lại thôi, đừng mang theo con cái, cháu không nghe, cuối cùng cháu xem bây giờ không phải là cuống quýt cả lên hay sao!”
Những lời này cũng chẳng khác gì chỉ vào người ta nói đáng đời cả.
Cố Thuấn Hoa liếc nhìn Phùng Tiên Nhi một cái, liền không muốn để ý đến bà ta nữa, dù sao cô cũng sẽ suy nghĩ biện pháp, chắc chắn phải đăng ký được hộ khẩu. Đợi sau khi đăng ký được hộ khẩu xong rồi lại nói tiếp về chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro