[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Câu Hồn Nhầm,Yếu Ớt Nữ Phụ Mang Không Gian Xuống Nông Thôn
Chương 14
2024-11-16 13:39:29
“Nha đầu, cháu tỉnh rồi à? Ngủ có ngon không?” Thím Trần đứng lên, kéo tay nàng lại và đỡ nàng ngồi xuống ghế.
“Dạ, cảm ơn thím, cháu ngủ rất ngon.”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Kiều Thanh Đại, chú Trần mỉm cười trấn an: “Cháu yên tâm, mọi việc đã được giải quyết xong. Cha dượng cháu nhận hết mọi tội lỗi, đồng ý chuộc tội bằng cách khai ra toàn bộ danh sách các đặc vụ mà ông ta liên lạc. Vì vậy, phía trên đã quyết định cho ông ta xuống một vùng hẻo lánh để cải tạo suốt đời.”
Các chuyện khác, họ sẽ tự lo liệu. Đừng nghĩ đến việc ông ta lấy cớ vì tổ quốc mà hợp tác với bên ngoài để được nhẹ tội. Giờ thì cứ yên tâm cải tạo đi.
“Còn khoản tiền tham ô cũng đã bị thu hồi. Phần tiền còn lại, chú yêu cầu mẹ cháu chia làm ba phần, một phần dành cho cháu.”
Theo lý thì cả gia đình đều phải bị đưa đi cải tạo, nhưng mẹ nàng đã khẳng định mình không hề biết gì. Không hiểu sao, phía trên lại đồng ý nới tay cho bà ta.
Nói rồi, chú Trần đưa một xấp tiền 100 đồng cho Kiều Thanh Đại. Nàng ngạc nhiên, không ngờ còn có khoản tiền này.
Chẳng lẽ mẹ nàng không làm loạn lên đòi lại sổ tiết kiệm và số tiền nàng đã lấy đi sao?
Nhưng nghĩ lại, sổ tiết kiệm đứng tên nàng, chắc bà ta cũng không dám khóc lóc đòi ngay trước mặt chú Trần… Số tiền ấy, xem như bị mất một cách bất đắc dĩ thôi…
Có lẽ, thậm chí bà ta còn đang nghĩ cách tìm nàng để đòi lại cũng nên.
“Cảm ơn chú Trần.”
Thím Trần liền giật lấy cốc nước ấm từ tay cậu con trai 15 tuổi, bực bội nói: “Thằng nhóc này! Bảo lấy cốc nước ấm mà cứ lề mề mãi!”
Trần Nhiên, con trai của Trần Cánh Tư, chỉ biết im lặng chịu trận. Rõ ràng là mẹ bắt hắn phải rửa chén trước rồi mới lấy nước, giờ lại quay ra trách hắn.
Kiều Thanh Đại khẽ mỉm cười, nhận cốc nước từ tay thím Trần: “Trần Nhiên ngoan thật, không như hai đứa em nhà cháu…”
Nói rồi, nàng cụp mắt xuống, trông có vẻ buồn bã. Trần Cánh Tư thừa biết hai thằng em của nàng ngang ngược thế nào, chắc chắn Thanh Đại mấy năm qua đã chịu không ít ấm ức từ bọn chúng. Không chừng phần lớn đồ đạc các chú gửi cho nàng đều bị bọn nhóc kia ăn hết, đứa nào đứa nấy mập mạp trắng trẻo, nhìn mà chướng mắt.
“Thằng bé cũng chỉ được cái đó thôi!” Thím Trần thở dài, rồi nói thêm: “Hôm qua nó đi thi vào xưởng gỗ làm công nhân kỹ thuật, không biết có đậu được không…”
Vốn dĩ bà định nhờ chồng mở cửa sau, sắp xếp cho con trai vào làm ở xưởng thép, nhưng như thế dễ bị người ta nắm thóp. Trần Nhiên là đứa có chủ kiến, tự mình tìm hiểu yêu cầu tuyển dụng của xưởng gỗ và quyết định tự lực đi thi.
Trần Nhiên từ nhỏ đã thông minh, ham đọc sách, mấy món đồ nhỏ trong nhà đều là do một tay nó làm ra.
Kiều Thanh Đại nhẹ nhàng vỗ tay thím Trần, nói: “Nhiên đệ thông minh như vậy, chắc chắn sẽ thi đậu thôi.”
Thím Trần thở dài: “Ta không lo nó thi rớt, chỉ là nhìn nó gầy yếu như que củi, sợ chỉ cần một trận gió là bay mất…”
Trần Nhiên dở khóc dở cười, hắn tuy có hơi gầy, nhưng đâu đến mức tệ như mẹ mình nói?
“Mẹ! Mẹ nói gì kỳ vậy chứ?”
Hắn còn không dám ngẩng đầu trước mặt Thanh Đại tỷ đây này!
Trần Cánh Tư nhìn cậu con trai gầy nhẳng của mình rồi thở dài, nhưng cũng nghiêm túc nói: “Cứ để nó vào xưởng gỗ mà rèn luyện, sau này chắc chắn sẽ khỏe mạnh hơn!”
“Dạ, cảm ơn thím, cháu ngủ rất ngon.”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Kiều Thanh Đại, chú Trần mỉm cười trấn an: “Cháu yên tâm, mọi việc đã được giải quyết xong. Cha dượng cháu nhận hết mọi tội lỗi, đồng ý chuộc tội bằng cách khai ra toàn bộ danh sách các đặc vụ mà ông ta liên lạc. Vì vậy, phía trên đã quyết định cho ông ta xuống một vùng hẻo lánh để cải tạo suốt đời.”
Các chuyện khác, họ sẽ tự lo liệu. Đừng nghĩ đến việc ông ta lấy cớ vì tổ quốc mà hợp tác với bên ngoài để được nhẹ tội. Giờ thì cứ yên tâm cải tạo đi.
“Còn khoản tiền tham ô cũng đã bị thu hồi. Phần tiền còn lại, chú yêu cầu mẹ cháu chia làm ba phần, một phần dành cho cháu.”
Theo lý thì cả gia đình đều phải bị đưa đi cải tạo, nhưng mẹ nàng đã khẳng định mình không hề biết gì. Không hiểu sao, phía trên lại đồng ý nới tay cho bà ta.
Nói rồi, chú Trần đưa một xấp tiền 100 đồng cho Kiều Thanh Đại. Nàng ngạc nhiên, không ngờ còn có khoản tiền này.
Chẳng lẽ mẹ nàng không làm loạn lên đòi lại sổ tiết kiệm và số tiền nàng đã lấy đi sao?
Nhưng nghĩ lại, sổ tiết kiệm đứng tên nàng, chắc bà ta cũng không dám khóc lóc đòi ngay trước mặt chú Trần… Số tiền ấy, xem như bị mất một cách bất đắc dĩ thôi…
Có lẽ, thậm chí bà ta còn đang nghĩ cách tìm nàng để đòi lại cũng nên.
“Cảm ơn chú Trần.”
Thím Trần liền giật lấy cốc nước ấm từ tay cậu con trai 15 tuổi, bực bội nói: “Thằng nhóc này! Bảo lấy cốc nước ấm mà cứ lề mề mãi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Nhiên, con trai của Trần Cánh Tư, chỉ biết im lặng chịu trận. Rõ ràng là mẹ bắt hắn phải rửa chén trước rồi mới lấy nước, giờ lại quay ra trách hắn.
Kiều Thanh Đại khẽ mỉm cười, nhận cốc nước từ tay thím Trần: “Trần Nhiên ngoan thật, không như hai đứa em nhà cháu…”
Nói rồi, nàng cụp mắt xuống, trông có vẻ buồn bã. Trần Cánh Tư thừa biết hai thằng em của nàng ngang ngược thế nào, chắc chắn Thanh Đại mấy năm qua đã chịu không ít ấm ức từ bọn chúng. Không chừng phần lớn đồ đạc các chú gửi cho nàng đều bị bọn nhóc kia ăn hết, đứa nào đứa nấy mập mạp trắng trẻo, nhìn mà chướng mắt.
“Thằng bé cũng chỉ được cái đó thôi!” Thím Trần thở dài, rồi nói thêm: “Hôm qua nó đi thi vào xưởng gỗ làm công nhân kỹ thuật, không biết có đậu được không…”
Vốn dĩ bà định nhờ chồng mở cửa sau, sắp xếp cho con trai vào làm ở xưởng thép, nhưng như thế dễ bị người ta nắm thóp. Trần Nhiên là đứa có chủ kiến, tự mình tìm hiểu yêu cầu tuyển dụng của xưởng gỗ và quyết định tự lực đi thi.
Trần Nhiên từ nhỏ đã thông minh, ham đọc sách, mấy món đồ nhỏ trong nhà đều là do một tay nó làm ra.
Kiều Thanh Đại nhẹ nhàng vỗ tay thím Trần, nói: “Nhiên đệ thông minh như vậy, chắc chắn sẽ thi đậu thôi.”
Thím Trần thở dài: “Ta không lo nó thi rớt, chỉ là nhìn nó gầy yếu như que củi, sợ chỉ cần một trận gió là bay mất…”
Trần Nhiên dở khóc dở cười, hắn tuy có hơi gầy, nhưng đâu đến mức tệ như mẹ mình nói?
“Mẹ! Mẹ nói gì kỳ vậy chứ?”
Hắn còn không dám ngẩng đầu trước mặt Thanh Đại tỷ đây này!
Trần Cánh Tư nhìn cậu con trai gầy nhẳng của mình rồi thở dài, nhưng cũng nghiêm túc nói: “Cứ để nó vào xưởng gỗ mà rèn luyện, sau này chắc chắn sẽ khỏe mạnh hơn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro