[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Câu Hồn Nhầm,Yếu Ớt Nữ Phụ Mang Không Gian Xuống Nông Thôn
Chương 26
2024-11-15 01:44:55
Ngồi phía sau xe đạp của Trần Nhiên, Kiều Thanh Đại nhìn cậu em đạp xe chậm rì rì, giống như đang đi dạo, không khỏi bật cười: “Tiểu Nhiên, ta đâu có yếu đuối như thế… Mau lên một chút, kẻo chú lại trách ngươi dẫn ta đi chơi lâu.”
Trần Nhiên nhớ tới tính tình của cha mình, cũng thấy có khả năng bị mắng thật.
Sau khi xác nhận Kiều Thanh Đại có thể chịu được tốc độ nhanh hơn, Trần Nhiên liền dồn sức đạp, xe lao nhanh như gió.
May mắn Hoa Cương là thành phố sầm uất, đường xá bằng phẳng. Kiều Thanh Đại bảo Trần Nhiên dừng lại bên cạnh một cửa hàng Cung Tiêu Xã, rồi tự mình vào mua một bao thuốc lá và một chai rượu.
Nàng còn mua thêm ít bánh kẹo, rồi cùng Trần Nhiên để tất cả vào giỏ xe.
Mấy món bánh kẹo này nàng định đem về nhà thím Trần. Nàng biết Trần Nhiên sẽ không dừng xe để nàng mua đồ dọc đường, nên đã mua sẵn luôn cho tiện.
Trần Nhiên nhìn thấy mấy thứ này, cứ tưởng tất cả đều là để biếu ông bác sĩ già, nên cũng không nói gì.
Nhưng đến y quán, thấy Kiều Thanh Đại xách hết đồ vào trong, Trần Nhiên hơi hoảng, tưởng nàng quên mất một vài thứ: “Chị Thanh Đại, vẫn còn đồ trên xe nữa đấy!”
Kiều Thanh Đại không quay đầu lại, chỉ nói: “Những thứ đó lát nữa sẽ mang về.”
Nói rồi, nàng gõ cửa bước vào. Học trò trong y quán thấy Kiều Thanh Đại liền quen thuộc bảo: “Cụ Hoàng đang ở phía sau.”
Kiều Thanh Đại gật đầu, vén rèm bước vào. Vừa nhìn vào, nàng thấy một ông lão với khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, đang chăm chú xem xét thảo dược mới được mang tới.
Nàng đặt túi đồ xuống, cất tiếng gọi: “Ông Hoàng ạ.”
Hoàng Trung Quan ngước lên nhìn, thấy đống đồ mà Kiều Thanh Đại mang tới thì nhíu mày.
Con bé này, từ khi còn rất nhỏ đã mạnh dạn đến y quán của ông, hỏi xem có thể được nhận làm học trò không, mà là học miễn phí. Ban đầu, ông định từ chối, nhưng nhìn dáng người gầy yếu của nó, từ sắc mặt vàng vọt đến quần áo cũ kỹ, ông đoán rằng cuộc sống của nó ở nhà cũng chẳng dễ dàng gì. Đôi mắt ươn ướt của nó nhìn ông, như dồn hết dũng khí cầu xin, khiến ông không đành lòng từ chối, đành nhận nó làm học trò.
Dĩ nhiên, là học trò miễn phí. Y quán nhỏ thế này, ông đâu thể nhận nhiều người rồi phải lo thêm chi phí.
Mỗi khi Kiều Thanh Đại có việc gì cần tiêu tiền bất ngờ, đều là ông ứng ra cho nó. Mà con bé này cũng biết điều, lần nào nhận được thuốc từ ông cũng mang ít đồ qua, ngoài miệng thì nói là cảm ơn, nhưng thực tế là để bù vào số tiền thuốc mà ông đã chi.
Lần này lại thấy nó mang đến cả đống đồ, Hoàng Trung Quan có phần không vui: “Có tiền rảnh rỗi thì giữ lại phòng khi cần chứ mang tới đây làm gì!”
Kiều Thanh Đại biết ông lão này mạnh miệng mà mềm lòng, bèn mỉm cười dịu dàng: “Ông Hoàng ạ, ngày mai con phải đi xuống nông thôn rồi.”
Nghe vậy, Hoàng Trung Quan tức giận đứng phắt dậy: “Người lớn nhà con không biết tình trạng sức khỏe của con ra sao à? Ngồi chuyến xe lửa đường dài như thế, chẳng khác nào đi tìm cái chết!”
Kiều Thanh Đại lắc đầu: “Họ biết cả…” Giọng nàng chùng xuống, đôi mắt rũ xuống đầy buồn bã. Nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp Hoàng Trung Quan xử lý mấy loại thảo dược đang dang dở, nói nhỏ: “Em trai con còn nhỏ, nghịch ngợm, mà con thì không có công việc. Nhà con bất đắc dĩ nên phải cho con đi xuống nông thôn sớm.”
Trần Nhiên nhớ tới tính tình của cha mình, cũng thấy có khả năng bị mắng thật.
Sau khi xác nhận Kiều Thanh Đại có thể chịu được tốc độ nhanh hơn, Trần Nhiên liền dồn sức đạp, xe lao nhanh như gió.
May mắn Hoa Cương là thành phố sầm uất, đường xá bằng phẳng. Kiều Thanh Đại bảo Trần Nhiên dừng lại bên cạnh một cửa hàng Cung Tiêu Xã, rồi tự mình vào mua một bao thuốc lá và một chai rượu.
Nàng còn mua thêm ít bánh kẹo, rồi cùng Trần Nhiên để tất cả vào giỏ xe.
Mấy món bánh kẹo này nàng định đem về nhà thím Trần. Nàng biết Trần Nhiên sẽ không dừng xe để nàng mua đồ dọc đường, nên đã mua sẵn luôn cho tiện.
Trần Nhiên nhìn thấy mấy thứ này, cứ tưởng tất cả đều là để biếu ông bác sĩ già, nên cũng không nói gì.
Nhưng đến y quán, thấy Kiều Thanh Đại xách hết đồ vào trong, Trần Nhiên hơi hoảng, tưởng nàng quên mất một vài thứ: “Chị Thanh Đại, vẫn còn đồ trên xe nữa đấy!”
Kiều Thanh Đại không quay đầu lại, chỉ nói: “Những thứ đó lát nữa sẽ mang về.”
Nói rồi, nàng gõ cửa bước vào. Học trò trong y quán thấy Kiều Thanh Đại liền quen thuộc bảo: “Cụ Hoàng đang ở phía sau.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Thanh Đại gật đầu, vén rèm bước vào. Vừa nhìn vào, nàng thấy một ông lão với khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc trắng, đang chăm chú xem xét thảo dược mới được mang tới.
Nàng đặt túi đồ xuống, cất tiếng gọi: “Ông Hoàng ạ.”
Hoàng Trung Quan ngước lên nhìn, thấy đống đồ mà Kiều Thanh Đại mang tới thì nhíu mày.
Con bé này, từ khi còn rất nhỏ đã mạnh dạn đến y quán của ông, hỏi xem có thể được nhận làm học trò không, mà là học miễn phí. Ban đầu, ông định từ chối, nhưng nhìn dáng người gầy yếu của nó, từ sắc mặt vàng vọt đến quần áo cũ kỹ, ông đoán rằng cuộc sống của nó ở nhà cũng chẳng dễ dàng gì. Đôi mắt ươn ướt của nó nhìn ông, như dồn hết dũng khí cầu xin, khiến ông không đành lòng từ chối, đành nhận nó làm học trò.
Dĩ nhiên, là học trò miễn phí. Y quán nhỏ thế này, ông đâu thể nhận nhiều người rồi phải lo thêm chi phí.
Mỗi khi Kiều Thanh Đại có việc gì cần tiêu tiền bất ngờ, đều là ông ứng ra cho nó. Mà con bé này cũng biết điều, lần nào nhận được thuốc từ ông cũng mang ít đồ qua, ngoài miệng thì nói là cảm ơn, nhưng thực tế là để bù vào số tiền thuốc mà ông đã chi.
Lần này lại thấy nó mang đến cả đống đồ, Hoàng Trung Quan có phần không vui: “Có tiền rảnh rỗi thì giữ lại phòng khi cần chứ mang tới đây làm gì!”
Kiều Thanh Đại biết ông lão này mạnh miệng mà mềm lòng, bèn mỉm cười dịu dàng: “Ông Hoàng ạ, ngày mai con phải đi xuống nông thôn rồi.”
Nghe vậy, Hoàng Trung Quan tức giận đứng phắt dậy: “Người lớn nhà con không biết tình trạng sức khỏe của con ra sao à? Ngồi chuyến xe lửa đường dài như thế, chẳng khác nào đi tìm cái chết!”
Kiều Thanh Đại lắc đầu: “Họ biết cả…” Giọng nàng chùng xuống, đôi mắt rũ xuống đầy buồn bã. Nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng giúp Hoàng Trung Quan xử lý mấy loại thảo dược đang dang dở, nói nhỏ: “Em trai con còn nhỏ, nghịch ngợm, mà con thì không có công việc. Nhà con bất đắc dĩ nên phải cho con đi xuống nông thôn sớm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro