[Thập Niên 70] Sau Khi Bị Câu Hồn Nhầm,Yếu Ớt Nữ Phụ Mang Không Gian Xuống Nông Thôn
Chương 32
2024-11-15 01:44:55
“Thôi nào, Thanh nha đầu, tàu sắp chạy rồi.”
Chiếc ba lô không lớn, nhưng mấy chú và thím nhét đầy đến căng phồng. Kiều Thanh Đại nhấc lên, thấy cũng hơi nặng. Nhưng khi đeo lên lưng thì ổn, với lại trên đường ra ga, Trần thúc và mọi người chắc chắn không để nàng phải mang.
Khi đến ga tàu, tiếng loa phát thanh vang lên, lời ca vọng khắp không gian rộng lớn:
“Phất tay ta đi tới, trời đất rộng lớn luyện ý chí…”
Không khí chia ly tràn ngập cả nhà ga.
Bên tai Kiều Thanh Đại là tiếng khóc thút thít của những người xung quanh, ai cũng không nỡ rời xa người thân của mình.
Kiều Thanh Đại ngơ ngác nhìn thím khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt, còn nàng thì chỉ có thể ôm thím, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Mẹ! Con chỉ là đi xuống nông thôn thôi, chứ có phải không về nữa đâu.”
Bên cạnh, đứa em nhỏ cũng khóc đến nấc lên: “Chị đừng đi! Em không muốn chị đi!”
Kiều Thanh Đại cúi đầu, lòng hơi chùng xuống, cả người toát lên một nỗi buồn khó tả. Trần Cánh Tư và mọi người thấy ánh mắt của nàng mà cũng xúc động trước cảnh chia ly này.
Lại nhớ đến người mẹ ruột ác độc của Kiều Thanh Đại, trong lòng bọn họ càng thêm căm giận. Ban đầu, họ còn nể mặt Thanh Đại mà để yên cho Kiều mẫu vài ngày… Nhưng hôm nay Thanh Đại xuống nông thôn mà bà ấy cũng chẳng buồn đến tiễn, hoàn toàn không có chút tình mẫu tử nào!
Nếu đã không còn tình nghĩa mẹ con gì, bọn họ giữ mặt mũi cho Kiều mẫu làm gì nữa? Dù sao sau này Thanh Đại cũng không cần thường xuyên quay về đây. Ngày tháng dài dằng dặc, duyên mẹ con rồi cũng sẽ phai nhạt thôi. Việc này cần phải tính lại cho rõ ràng.
Bốn người đàn ông cao lớn đi phía trước mở đường, Kiều Thanh Đại cùng Trần Nhiên theo sau, băng qua khu ghế ngồi và tiến tới khu giường nằm.
Trong khoang giường đã có ba người ngồi trên đệm, nhìn qua là biết họ quen nhau. Trần Cánh Tư gật đầu, cảm thấy không uổng công nhờ vào mối quan hệ để mua vé, sắp xếp cho Thanh Đại vào cùng khoang với những người dễ chịu.
Hai vợ chồng trong khoang trông thật thà chất phác, cô con gái của họ cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, trông xinh xắn và dịu dàng, thấy người lạ bước vào thì e dè nép sau lưng cha mẹ.
Khi thấy mấy người đàn ông cao lớn bước vào, hai vợ chồng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đứng lên chào hỏi. Họ vào thành thăm người thân, nay đến vụ mùa ở quê nên tính về nhà. Người thân của họ rộng rãi, mua vé giường nằm cho cả gia đình. Ban đầu không mua được vé chung, sau đó không biết sao lại được sắp xếp vào cùng khoang.
Trần Cánh Tư và thím Trần bắt đầu trò chuyện với hai vợ chồng kia, còn mấy chú khác thì giúp Kiều Thanh Đại sắp xếp chăn gối, rồi ném chiếc túi lớn của nàng lên giường trên.
Nhìn Kiều Thanh Đại leo lên giường ngồi, mấy chú dặn dò không ngớt: “Thanh nha đầu, xuống đến nông thôn nhớ gửi điện báo về cho chúng ta nhé.”
Viết thư thì lâu quá, họ đợi không nổi.
Kiều Thanh Đại gật đầu: “Cháu biết rồi, chú…”
Tiếng phát thanh thông báo tàu sắp khởi hành vang lên, ánh mắt mấy chú đầy vẻ không nỡ, còn thím Trần thì rưng rưng nước mắt, nắm chặt tay Kiều Thanh Đại: “Thanh nha đầu, con ở nông thôn phải sống tốt nhé! Nếu có dịp thì…”
Nói đến đây, thím ngưng lại, vì biết sức khỏe của Thanh Đại yếu, không thể qua lại đường xa thường xuyên.
Hoàng Văn, người ít nói nhất nhóm, đẩy cửa bước vào, đặt bình nước ấm đầy lên đầu giường của Kiều Thanh Đại.
Chiếc ba lô không lớn, nhưng mấy chú và thím nhét đầy đến căng phồng. Kiều Thanh Đại nhấc lên, thấy cũng hơi nặng. Nhưng khi đeo lên lưng thì ổn, với lại trên đường ra ga, Trần thúc và mọi người chắc chắn không để nàng phải mang.
Khi đến ga tàu, tiếng loa phát thanh vang lên, lời ca vọng khắp không gian rộng lớn:
“Phất tay ta đi tới, trời đất rộng lớn luyện ý chí…”
Không khí chia ly tràn ngập cả nhà ga.
Bên tai Kiều Thanh Đại là tiếng khóc thút thít của những người xung quanh, ai cũng không nỡ rời xa người thân của mình.
Kiều Thanh Đại ngơ ngác nhìn thím khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt, còn nàng thì chỉ có thể ôm thím, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Mẹ! Con chỉ là đi xuống nông thôn thôi, chứ có phải không về nữa đâu.”
Bên cạnh, đứa em nhỏ cũng khóc đến nấc lên: “Chị đừng đi! Em không muốn chị đi!”
Kiều Thanh Đại cúi đầu, lòng hơi chùng xuống, cả người toát lên một nỗi buồn khó tả. Trần Cánh Tư và mọi người thấy ánh mắt của nàng mà cũng xúc động trước cảnh chia ly này.
Lại nhớ đến người mẹ ruột ác độc của Kiều Thanh Đại, trong lòng bọn họ càng thêm căm giận. Ban đầu, họ còn nể mặt Thanh Đại mà để yên cho Kiều mẫu vài ngày… Nhưng hôm nay Thanh Đại xuống nông thôn mà bà ấy cũng chẳng buồn đến tiễn, hoàn toàn không có chút tình mẫu tử nào!
Nếu đã không còn tình nghĩa mẹ con gì, bọn họ giữ mặt mũi cho Kiều mẫu làm gì nữa? Dù sao sau này Thanh Đại cũng không cần thường xuyên quay về đây. Ngày tháng dài dằng dặc, duyên mẹ con rồi cũng sẽ phai nhạt thôi. Việc này cần phải tính lại cho rõ ràng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốn người đàn ông cao lớn đi phía trước mở đường, Kiều Thanh Đại cùng Trần Nhiên theo sau, băng qua khu ghế ngồi và tiến tới khu giường nằm.
Trong khoang giường đã có ba người ngồi trên đệm, nhìn qua là biết họ quen nhau. Trần Cánh Tư gật đầu, cảm thấy không uổng công nhờ vào mối quan hệ để mua vé, sắp xếp cho Thanh Đại vào cùng khoang với những người dễ chịu.
Hai vợ chồng trong khoang trông thật thà chất phác, cô con gái của họ cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, trông xinh xắn và dịu dàng, thấy người lạ bước vào thì e dè nép sau lưng cha mẹ.
Khi thấy mấy người đàn ông cao lớn bước vào, hai vợ chồng hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đứng lên chào hỏi. Họ vào thành thăm người thân, nay đến vụ mùa ở quê nên tính về nhà. Người thân của họ rộng rãi, mua vé giường nằm cho cả gia đình. Ban đầu không mua được vé chung, sau đó không biết sao lại được sắp xếp vào cùng khoang.
Trần Cánh Tư và thím Trần bắt đầu trò chuyện với hai vợ chồng kia, còn mấy chú khác thì giúp Kiều Thanh Đại sắp xếp chăn gối, rồi ném chiếc túi lớn của nàng lên giường trên.
Nhìn Kiều Thanh Đại leo lên giường ngồi, mấy chú dặn dò không ngớt: “Thanh nha đầu, xuống đến nông thôn nhớ gửi điện báo về cho chúng ta nhé.”
Viết thư thì lâu quá, họ đợi không nổi.
Kiều Thanh Đại gật đầu: “Cháu biết rồi, chú…”
Tiếng phát thanh thông báo tàu sắp khởi hành vang lên, ánh mắt mấy chú đầy vẻ không nỡ, còn thím Trần thì rưng rưng nước mắt, nắm chặt tay Kiều Thanh Đại: “Thanh nha đầu, con ở nông thôn phải sống tốt nhé! Nếu có dịp thì…”
Nói đến đây, thím ngưng lại, vì biết sức khỏe của Thanh Đại yếu, không thể qua lại đường xa thường xuyên.
Hoàng Văn, người ít nói nhất nhóm, đẩy cửa bước vào, đặt bình nước ấm đầy lên đầu giường của Kiều Thanh Đại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro