[Thập Niên 70] Sau Khi Mẹ Ruột Pháo Hôi Trọng Sinh
Ăn Thịt (4)
La Tử Phùng
2024-10-12 08:45:18
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không giống ra vẻ lạnh nhạt lúc trước, bây giờ giọng nói của cậu vừa lớn vừa trong trẻo, còn mang theo cảm xúc, cuối cùng cũng nghe giống đứa nhỏ bình thường rồi.
Cậu nói xong bèn lảo đảo bỏ chạy, vừa mới chạy ra ngoài không bao lâu đã nghe thấy tiếng nói cười của Thẩm Vi Vi truyền đến: “Ôi, cuối cùng Đại Phúc cũng chủ động nói chuyện với mẹ rồi, giọng nói rất dễ nghe!”
Đại Phúc: “…”
Mẹ thật xấu xa!
Trong chớp mắt, cậu lại chạy nhanh hơn.
Nhìn đứa nhỏ chạy trối chết, Thẩm Vi Vi không khỏi cười lớn, nếu biết xoa đầu có thể khiến thằng nhóc kia tràn trề sức sống như thế, cô đã xoa đầu cậu từ lâu rồi. Nhưng mà sao dáng vẻ thẹn quá hóa giận này lại giống Trình Diễm thế này.
Mặc dù cảm giác ‘đùa giỡn’ con trai rất thú vị, Thẩm Vi Vi cũng sợ chọc cậu giận thật. Đúng lúc nên ăn cơm tối, cô qua hỏi bọn nhỏ tối nay muốn ăn gì.
Lúc này Đại Phúc vẫn còn hơi ngại ngùng, đang ngồi xổm trồng gốc giả vờ làm nấm, không muốn nói chuyện, ngược lại Tiểu An ở bên cạnh lại lớn tiếng nói: “Con muốn ăn thịt.”
Cậu nằm mơ cũng mơ thấy mẹ đuổi cậu ra ngoài, khóc rất đau lòng khó chịu.
Nhưng vừa tỉnh lại, cậu đã nghĩ thông suốt. Nếu mẹ thật sự muốn đuổi cậu đi, cậu sẽ không khóc, nhưng cậu muốn ăn ngon một chút, vậy thì có bị đuổi cũng có sức đi rồi, lỡ như bị hổ trong núi ăn thịt thì phải làm sao đây?
Thẩm Vi Vi không biết trong đầu nhỏ của cậu đang nghĩ gì, cho rằng cậu chỉ muốn ăn thịt, đúng lúc cô tìm được miếng thịt khô trong phòng Tiếu Cúc Hoa, cô bèn gật đầu đồng ý.
Cách ăn thịt khô ngon nhất là xào với ớt, vừa thơm vừa ngon miệng. Thế nhưng trước mắt không có ớt, cô nhỏ bắp cải còn sót lại trong vườn rau, cộng với dưa chua còn lại trong bình chuẩn bị hầm với thịt khô.
Thịt khô đã có mỡ nên không cần thêm dầu vào chảo, thái thành lát xào thơm, cho dưa cải vào trong. Bởi vì cả hai đều có vị mặn nên không cần thêm muối, thêm chút nước tương rồi cho lá bắp cải đã rửa sạch vào nấu là được.
Trong nồi đang sôi ùng ục, mùi thơm bị gió thổi bay rất xa.
Tiểu An vốn đang chờ ăn thịt, lúc này ngửi thấy mùi thơm bèn không ngồi yên, mùi thơm rất bá đạo, cho dù giữa trưa cậu đã ăn no thì lúc này cũng cảm thấy nước miếng sắp chảy xuống.
Đầu năm nay mặc kệ là ai, không có ai lại không thèm thịt. Huống chi Tiểu An đã lâu chưa từng thấy bóng thịt, cho nên khi Tiểu An nấu xong, lúc cô bưng nồi ra, ánh mắt cậu đều dính chặt vào thịt, chân đều không lùi bước nổi.
Đợi đến khi đặt nồi xuống, cậu vội vàng hoảng hốt muốn gặp thịt ăn. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn đen nhẻm lại bị cản lại.
Tiểu An sửng sốt, cho rằng Thẩm Vi Vi lo tay cậu không sạch sẽ, vội vàng cầm đũa lên chuẩn bị gắp thịt ăn.
Không ngờ vẫn bị cản lại.
Tiểu An sốt ruột nhìn cô: “Mẹ không cho con ăn sao?”
Cho nên người mẹ này vẫn giống như bà nội, chỉ đối xử tốt với bọn họ lúc đầu, chẳng mấy chốc đã trở mặt.
Tiểu An không nói được là buồn bã hay mất mát, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vừa định nói gì đó đã nghe Thẩm Vi Vi bảo: “Đương nhiên là cho con ăn, nhưng mà có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tiểu An khó hiểu hỏi.
“Con gọi Đại Phúc là anh, con muốn ăn thịt này thế nào cũng được.” Thẩm Vi Vi cười nói.
“Sao mẹ lại bảo con gọi nó là anh?”
Trong nháy mắt, đừng nói là Tiểu An, ngay cả trên mặt Đại Phúc cũng có vẻ khó tin.
Không giống ra vẻ lạnh nhạt lúc trước, bây giờ giọng nói của cậu vừa lớn vừa trong trẻo, còn mang theo cảm xúc, cuối cùng cũng nghe giống đứa nhỏ bình thường rồi.
Cậu nói xong bèn lảo đảo bỏ chạy, vừa mới chạy ra ngoài không bao lâu đã nghe thấy tiếng nói cười của Thẩm Vi Vi truyền đến: “Ôi, cuối cùng Đại Phúc cũng chủ động nói chuyện với mẹ rồi, giọng nói rất dễ nghe!”
Đại Phúc: “…”
Mẹ thật xấu xa!
Trong chớp mắt, cậu lại chạy nhanh hơn.
Nhìn đứa nhỏ chạy trối chết, Thẩm Vi Vi không khỏi cười lớn, nếu biết xoa đầu có thể khiến thằng nhóc kia tràn trề sức sống như thế, cô đã xoa đầu cậu từ lâu rồi. Nhưng mà sao dáng vẻ thẹn quá hóa giận này lại giống Trình Diễm thế này.
Mặc dù cảm giác ‘đùa giỡn’ con trai rất thú vị, Thẩm Vi Vi cũng sợ chọc cậu giận thật. Đúng lúc nên ăn cơm tối, cô qua hỏi bọn nhỏ tối nay muốn ăn gì.
Lúc này Đại Phúc vẫn còn hơi ngại ngùng, đang ngồi xổm trồng gốc giả vờ làm nấm, không muốn nói chuyện, ngược lại Tiểu An ở bên cạnh lại lớn tiếng nói: “Con muốn ăn thịt.”
Cậu nằm mơ cũng mơ thấy mẹ đuổi cậu ra ngoài, khóc rất đau lòng khó chịu.
Nhưng vừa tỉnh lại, cậu đã nghĩ thông suốt. Nếu mẹ thật sự muốn đuổi cậu đi, cậu sẽ không khóc, nhưng cậu muốn ăn ngon một chút, vậy thì có bị đuổi cũng có sức đi rồi, lỡ như bị hổ trong núi ăn thịt thì phải làm sao đây?
Thẩm Vi Vi không biết trong đầu nhỏ của cậu đang nghĩ gì, cho rằng cậu chỉ muốn ăn thịt, đúng lúc cô tìm được miếng thịt khô trong phòng Tiếu Cúc Hoa, cô bèn gật đầu đồng ý.
Cách ăn thịt khô ngon nhất là xào với ớt, vừa thơm vừa ngon miệng. Thế nhưng trước mắt không có ớt, cô nhỏ bắp cải còn sót lại trong vườn rau, cộng với dưa chua còn lại trong bình chuẩn bị hầm với thịt khô.
Thịt khô đã có mỡ nên không cần thêm dầu vào chảo, thái thành lát xào thơm, cho dưa cải vào trong. Bởi vì cả hai đều có vị mặn nên không cần thêm muối, thêm chút nước tương rồi cho lá bắp cải đã rửa sạch vào nấu là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nồi đang sôi ùng ục, mùi thơm bị gió thổi bay rất xa.
Tiểu An vốn đang chờ ăn thịt, lúc này ngửi thấy mùi thơm bèn không ngồi yên, mùi thơm rất bá đạo, cho dù giữa trưa cậu đã ăn no thì lúc này cũng cảm thấy nước miếng sắp chảy xuống.
Đầu năm nay mặc kệ là ai, không có ai lại không thèm thịt. Huống chi Tiểu An đã lâu chưa từng thấy bóng thịt, cho nên khi Tiểu An nấu xong, lúc cô bưng nồi ra, ánh mắt cậu đều dính chặt vào thịt, chân đều không lùi bước nổi.
Đợi đến khi đặt nồi xuống, cậu vội vàng hoảng hốt muốn gặp thịt ăn. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn đen nhẻm lại bị cản lại.
Tiểu An sửng sốt, cho rằng Thẩm Vi Vi lo tay cậu không sạch sẽ, vội vàng cầm đũa lên chuẩn bị gắp thịt ăn.
Không ngờ vẫn bị cản lại.
Tiểu An sốt ruột nhìn cô: “Mẹ không cho con ăn sao?”
Cho nên người mẹ này vẫn giống như bà nội, chỉ đối xử tốt với bọn họ lúc đầu, chẳng mấy chốc đã trở mặt.
Tiểu An không nói được là buồn bã hay mất mát, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vừa định nói gì đó đã nghe Thẩm Vi Vi bảo: “Đương nhiên là cho con ăn, nhưng mà có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tiểu An khó hiểu hỏi.
“Con gọi Đại Phúc là anh, con muốn ăn thịt này thế nào cũng được.” Thẩm Vi Vi cười nói.
“Sao mẹ lại bảo con gọi nó là anh?”
Trong nháy mắt, đừng nói là Tiểu An, ngay cả trên mặt Đại Phúc cũng có vẻ khó tin.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro